Ngày nhà giáo Việt Nam – ngày tôn sư trọng đạo. Cũng như bao phụ huynh khác, mình nghĩ về các thầy cô giáo!
Ở trường của con trai mình, nhà trường thông báo “Để hướng tới môi trường bình đẳng yêu thương. Cán bộ, giáo viên nhân viên trường không nhận quà tặng cá nhân từ Phụ huynh dưới bất kỳ hình thức nào. Thay vì những món quà vật chất, nhà trường hy vọng sẽ nhận những món quà tinh thần, những câu chuyện cảm động của các bé khi ở nhà, từ phụ huynh.
Nhà trường rất mong được sự thông cảm của các Quý phụ huynh! Xin chân thành cảm ơn sự hợp tác của các Quý phụ huynh!”. Và các con có một ngày để “được học bài học đầy ý nghĩa về ngày Nhà Giáo Việt Nam là ngày các con tri ân cha mẹ . Vì ba mẹ là người thầy đầu tiên trong cuộc đời của con. Ba mẹ bày con tập nói, bày con tập đi, giải thích cho các con biết mọi vật xung quanh …….. các cô có hướng dẫn các con làm bánh về tặng ba mẹ”
“Tuy chưa được đẹp nhưng đó là tấm lòng các con gửi tặng ba mẹ. Và bài tập hôm nay của các con là về tặng bánh cho ba mẹ và đút bánh cho ba mẹ ăn”. Ngày hôm đó, con trai rất háo hức việc được đút cho ba mẹ ăn, cậu kiên nhẫn chờ từ ngày này, qua ngày khác, chỉ để được thưởng thức món mình làm, và đút cho mẹ ăn, đầy hạnh phúc. Như bao phụ huynh khác, thật biết ơn những thầy cô trong trường – những người cũng đầy tình yêu thương với các con!
Khi nhận được những dòng tin nhắn của cô giáo, mình thực sự rất cảm động! Không biết diễn tả ra sao, nhưng khiến mình nhớ tới ba mẹ. Nhớ những vất vả, lo lắng, cố gắng ba mẹ đã trải qua! Mình rất ít khi thể hiện những điều đó với ba mẹ, bạn sẽ làm gì tối nay khi nhớ về ba mẹ?
Mình nhớ những người thầy đầu tiên, cho mình những động lực để yêu những thứ mình làm. Bạn có bao giờ nghĩ, người thầy thực sự quan trọng trong cuộc đời mình cũng chính là bản thân mình không?
Mình thấy thật biết ơn những người thầy cô đã luôn nhiệt tình với mình, ngay cả lúc mình không coi trọng việc học hành và thi cử lắm. Nhưng các thầy cô luôn kiên nhẫn và đồng hành để mình đi tiếp. Mình không phải là 1 đứa giỏi – mình tự nhận thấy thế. Nhưng các thầy cô cho mình tình yêu nghề, yêu kiến thức, cho mình sự nổi bật, và đời sẽ cho mình thăng trầm để có sự khiêm tốn. Mình vẫn cần tình yêu với mọi thứ xung quanh, và cần đời tiếp diễn để trưởng thành hơn.
Mình nhớ thầy giáo dạy toán cấp 2, ngày đó mình học lớp 7 và đang ở đội tuyển thi học sinh giỏi. Có những buổi chiều, thầy đạp con xe đạp cà tàng qua nhà mình, mục đích để phù đạo cho mình mấy bài toán, rồi xem mình giải thế nào – thầy không đòi hỏi điều gì, rất tự nguyện và nhiệt tình. Vẫn giản dị bao nhiêu năm, ngay cả khi thầy trở thành hiệu trưởng, vẫn luôn với tình yêu dạy Toán.
Mình nhớ cả thầy dạy toán cấp 3, thầy giờ cũng già lắm rồi, có những ngày mình chìm trong chơi bời và yêu đương, học hành dần sa sút. Thầy nhận ra điều này trong bài kiểm tra môn hình học. Và các bạn biết thầy đã làm gì khiến mình giật mình không? Thầy nhận xét và ghi chi tiết, cụ thể mình đã sai như thế nào, cần chỗ này ra sao….Và bài kiểm tra đó khiến mình rất xúc động, mình giữ lại và không cho ai xem nó. Nhưng sau đó, mình đã đi lộn dòng, trở về học hành chăm chỉ.
Rồi mình nhớ cả anh trai mình. Ngày đó anh là sinh viên, cứ hàng tuần, anh đạp con xe đạp từ Hà Nội về nhà, cứ hàng tuần, chỉ để dạy học cho mình, và dần mình bứt phá hơn. Mình nhớ rất nhiều người thầy khác của mình nữa. Và cả chị dạy Thiền mình bây giờ hay người chị thân thiết, tất cả đều kiên nhẫn với sự ngớ ngẩn của mình, và cùng mình qua những thời kỳ thăng trầm. Trong mỗi người đều có một tình yêu mạnh mẽ, một tình yêu với cái mình làm.
Và giờ đây, khi nhận được tin nhắn chúc mừng khi mình ở vai trò là một người hướng dẫn Thiền, trong mình có nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn. Mình chưa bao giờ nhận mình là một người thầy. Thực tế thì mình vẫn luôn thấy – mỗi người mình gặp trong đời đều là những người thầy dạy cho mình rất nhiều điều, và mình coi họ là những người thầy của mình.
Mình vừa là thầy, vừa là không, mình vẫn thích cái không hơn, tất cả đều tương tác với nhau với vai trò cho nhau bài học để mỗi người hoàn thiện bản thân. Chúng ta đều bình đẳng trên những phương diện và nhiều khía cạnh. Tất cả đều là người truyền cảm hứng hay tình yêu cho những cái mình làm.
Nói về chuyện Thiền, mình là 1 đứa yêu Thiền. Mình đến với Thiền không hề có lý do hay mong cầu điều gì, là một sự tình cờ khi chồng bảo hãy đi học Thiền đi. Nhớ những ngày đi học, lúc đó mình vẫn ở nhà với con. Tuy ban ngày bận bịu với con nhỏ, nhưng mình rất chăm chỉ chép lại bài thiền. Lúc đó, cả nhà có 1 cái laptop, chồng thường mang đi để tối anh dùng cho công việc và việc học. Mình thì ngại tiêu tiền, vốn muốn tiết kiệm và thật ra là không muốn tiêu 1 số tiền lớn bởi cuộc sống vốn chưa dư dả.
Cứ khi chồng không làm việc, con ngủ là mình đem laptop ra để gõ lại bài thiền. Có những ngày, 11h – 12h đêm mới là lúc mình rảnh, dành thời gian để viết về tư tưởng hay bài Thiền. Thời gian cứ rất dài như vậy, thậm chí nhiều tháng, nhiều ngày mình vẫn cặm cụi như thế, có đêm tới 2h sáng mình mới đi ngủ. Ngày đó vấn đề tư tưởng và thân vật lý của mình rất báo động. Nhưng mình chưa nhận ra, mình chỉ có mỗi sự ngây thơ, chăm chỉ, đôi khi bồng bột muốn khẳng định cái tôi của 1 đứa trẻ háo thắng.
Dần dần Thiền và đời giúp mình hiểu ra bản thân, hiểu sự tương tác của mình với mọi người xung quanh, giúp mình nhận ra bản thân trong thực tại xã hội này. Mình dần thích nghi, buông lỏng và hoà nhập. Mình biết, với tình yêu trong bất kì công việc nào, cũng như trong việc học Thiền hay tình yêu với sự kết nối với người khác, là động lực giúp mình vượt qua được những giai đoạn khó khăn của cuộc sống. Chính những khó khăn, sớm tối, là sự trưởng thành của mình.
Điều đó cũng đánh đổi nhiều qua những thăng trầm trong các mối quan hệ, mà gần gũi nhất là mối quan hệ gia đình. Nhưng để rồi mình hiểu, những người thân thiết của mình luôn là người kéo mình lại, kể cả thành công hay khó khăn cũng luôn bên mình, giận hờn qua đi còn lại là tình yêu. Sau những biến cố đó, ta hiểu nhau, trưởng thành hơn để đồng hành cùng nhau.
Có bạn hỏi mình, “làm thế nào để có tình yêu với một cái gì đó hay công việc?”, mình cũng không biết phải làm gì. Mình chỉ biết, trong mỗi người có một tình yêu với cái gì đó, nó sẽ là động lực để bạn đi tiếp. Bản thân mình thích viết, thích chia sẻ và sư tỷ của mình cũng từng thốt lên “em quả là yêu nghề, yêu Thiền”.
Nhưng đúng là vũ trụ sẽ đưa cho bạn cái mà có trong chính bạn, bạn có bộc lộ nó ra không thôi. Đến bây giờ mình vẫn biết ơn cái việc yêu đó, với bất kỳ điều gì, nó luôn là thứ giữ cho mình nhiệt huyết để đi tiếp với khó khăn, chán nản, thất vọng. Có động lực khi thấy người khác thay đổi tích cực và trưởng thành trong sự tương tác với mình..
Một ngày mình thấy thật yêu và biết ơn những người thầy, người cô, cho mình tình yêu với những cái mình làm! Chúng ta luôn có 1 nơi để trở về, là tình yêu trong chính bản thân mình, từ trong trái tim!