Phụ nữ đại diện cho tính nữ, là nước, là sự dưỡng nuôi, yêu thương, kết nối và lan tỏa. Chính vì họ là nước, nên khi dòng chảy bị chặn lại hay vẩn đục, sẽ dẫn tới tình trạng ứ đọng, và thậm chí mất cả sự kết nối… Một người phụ nữ khi bó hẹp sở thích bản thân, bó hẹp mối quan hệ, là họ đang đưa mình vào trạng thái không chảy trôi của nước.
Dưới đây là một ví dụ, minh chứng về điều này. Tìm tới buổi thiền với những mệt mỏi và bế tắc của bản thân, cô muốn giải tỏa và hiểu nó. Với chủ đề “tìm hiểu vấn đề tiếp đất của bản thân trong mối quan hệ với chồng”, và khi mở timeline này, cô biết việc tiếp đất sẽ cho mình nhiều tổn thương, và trong cô luôn luôn có những điều đó, nhưng đó là một phần của cô, để cô mạnh mẽ hơn. Và hơn tất cả, những điều đó giúp cô hiểu về bản thân để yêu thương bản thân hơn, và điều cần làm với cô là hãy kết nối bằng việc quay trở lại công việc.
Bản thân mình, người dẫn thiền, đã từng đi qua giai đoạn này. Và mình nghĩ, rất nhiều phụ nữ gặp phải tình cảnh như vậy, và chúng ta mệt mỏi, buông lơi, đôi khi đổ lỗi, bế tắc. Nhưng sâu thẳm trong đó, chúng ta muốn có người chia sẻ, người quan tâm và thật ra là chúng ta đã tự đưa mình vào những cảm xúc đó để học bài học về yêu thương chính mình.
Một người phụ nữ sau khi ngừng công việc, ở nhà nuôi con và chăm sóc gia đình. Mọi sự quan tâm và chú ý của cô chỉ hướng tới chồng con và việc nhà. Cô dần mất kết nối với xung quanh, và gây một sự “ứ đọng” trong cô – chỉ sống với cảm xúc của chồng, của con, và bị chi phối bởi xung quanh. Nói cách khác đó là tình trạng “mất thân” – không ở trong thân mình. Điều này dẫn đến nhiều tắc nghẽn trong cô từ cơ thể tới tâm lý và cảm xúc.
Qua bài thiền, cô cũng nhận ra rằng, là phụ nữ, đừng để mình quá nhàn rỗi, cũng giống như nước thì luôn luôn chảy, hãy năng động. Khi ngừng chảy cũng giống như một cái ao không biết chảy đi đâu, nó mãi chỉ là một cái ao, và một ngày sẽ là cái ao tù nếu trong chính bản thân nó không phong phú đa dạng về mặt sinh vật sống.
Phụ nữ, khi tự đưa mình về một trạng thái đứng yên, nếu trong chính họ không có sự phong phú và năng động, thì tình trạng: trầm cảm, yếu đuối, bị động, phụ thuộc… dẫn đến cảm xúc tiêu cực là tất nhiên. Và sau tất cả đều có thể dẫn họ tới trạng thái tìm kiếm một cái gì đó để bù đắp cho sự thiếu hụt tình yêu thương, có thể qua những hình tượng hoàn hảo như kiểu soái ca chẳng hạn, và cũng có thể ngoại tình sẽ trở thành sự thật.
Chính vì vậy, là phụ nữ hãy học cách thấu hiểu và yêu lấy bản thân mình, về đúng với tính nữ của mình. Khi có lan tỏa, cũng là lúc sự hấp dẫn bản thân được bộc lộ.
Người phụ nữ khi trở thành bà nội trợ và dần mất đi sự yêu thương bản thân
Cô bước vào cổng, lỉnh kỉnh xách những túi đồ. Chợ hôm nay thật nhiều đồ tươi, cô muốn mọi thứ đủ đầy trong tủ lạnh, trong nhà, để khi chồng và con cô trở về, cái gì cũng sẵn có. Trời vừa mưa, khu vườn xanh mướt, cây cối và cỏ cũng mơn mởn. Cô thấy hài lòng về ngôi nhà của mình.
Cất đồ và quay về công việc hàng ngày, cô lại tất bật lau dọn nhà cửa, sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị đồ ăn. Tưởng chừng công việc ít ỏi, nhưng nó cũng khiến cô túi bụi, từ việc xếp gọn đồ, quét dọn nhà cửa, cất gọn quần áo, rồi lại lo chuẩn bị đồ ăn dinh dưỡng…
Cô cứ cuốn vào những công việc nhà vụn vặt như vậy, tự thấy mình bận bịu. Cô muốn mọi thứ hoàn hảo khi chồng con trở về nhà. Cô mải miết để mọi thứ hoàn thiện theo ý mình. Dần dần nó thành một thói quen, và cô không thể ngồi yên một chỗ, cứ nhìn thấy cái gì không hợp lý là cô lại sửa lại, cô luôn nghĩ ra việc để làm. Cô luôn nghĩ cô bận bịu để mọi thứ ngăn nắp, gọn gàng sạch sẽ, sẽ khiến chồng cô hài lòng, và cô thấy hạnh phúc khi nghĩ vậy.
Nhưng không, chồng cô không cần vậy. Anh không quan tâm tới mấy việc đó, anh đã mệt mỏi sau một ngày làm việc mệt nhọc, anh muốn được thoải mái, bình yên, nghỉ ngơi theo ý mình, chứ không phải thấy vợ luôn chân luôn tay cả ngày. Anh cũng muốn được nhìn thấy vợ thư giãn, chăm chút bản thân, tươi tắn thướt tha trong những bộ váy như hồi mới yêu. Chứ không như bây giờ, đầu tóc buộc vội, quần áo nhà với đầy mùi mồ hôi và thức ăn. Cái mùi cũng khiến anh khó thư giãn nổi.
Mỗi tối, cô luôn nghĩ cả nhà sẽ quây quần chơi bên nhau, hoặc ít ra chồng và con sẽ thủ thỉ như 2 người bạn. Nhưng sự thật thì, con tự chơi, chồng tự chơi, mỗi người một việc. Cảnh vật cứ diễn ra hàng ngày, nó khiến cô chán nản, thất vọng, cô đổ lỗi cho chồng vô tâm.
Kỳ vọng nhiều rồi lại thất vọng nhiều
Trước kia, anh muốn cô toàn tâm toàn ý để chăm lo gia đình, anh nói anh đi làm là đủ rồi, sẽ lo được cho 2 mẹ con. Cô đồng ý dừng công việc và trở thành một bà nội trợ. Lúc đầu công việc khá bận bịu, từ việc chăm sóc nhà cửa và cậu con còn nhỏ. Khi cậu con lớn một chút rồi đi học,việc nhà giảm bớt hơn. Cô thấy hụt hẫng về điều này.
Trước kia, mục đích sống của cô là chăm sóc và nuôi dạy con, nhưng giờ con đã đến trường, không còn ở bên cô nhiều hơn, cô thấy bơ vơ với mục đích cuộc đời. Và vì vậy cô nghĩ ra nhiều việc để làm hơn: chế biến món ăn, dọn dẹp đồ đạc, làm đồ handmade. Nhưng rồi một thời gian cô lại thấy chán nản và dừng lại. Và đến lúc này đây, khi thời gian rảnh quá nhiều, cô trở nên thiếu sự tươi mới. Cô ủ rũ vì sự lạnh nhạt của chồng, thu mình vì mất sự kết nối với bạn bè đã lâu. Và cứ suy nghĩ tiêu cực trong cô chồng chất, đôi khi chỉ một câu nói vô tình của chồng cũng khiến cô nghĩ ngợi và tủi thân.
Cô lên mạng và tìm mọi cách để được kết nối, tìm người đồng cảm để chia sẻ. Rồi cô nhận ra, tất cả những cái đó cũng không giải toả được sự cô đơn ở trong cô. Không còn tự tin trở lại công việc sau nhiều năm ở nhà, tìm kiếm một công việc phù hợp nhưng không thành công.
Cô chia sẻ với chồng, chồng cô chẹp miệng nói “tiền anh đã kiếm đủ rồi, e khỏi cần đi làm làm gì, hãy ở nhà chăm sóc bản thân đi, đi mua sắm, đi spa, học khiêu vũ…, phụ nữ các em thật khó hiểu”. Rồi anh bỏ đi, để mặc cô vẫn đang muốn nói vài thứ, mà chưa nói được với anh.
Mối quan hệ ngoài luồng có nguy cơ chớm nở
Ngày hôm sau, cô tìm kiếm những khoá học để thay đổi và có động lực hơn trong cuộc sống. Cô đã tìm thấy một khoá học về truyền cảm hứng, và cô rất thích điều này. Cô tới lớp học và thấy tâm hồn mình như được tưới tẩm sau bao ngày để nó khô hạn. Cô thường xuyên tham gia các buổi gặp gỡ cùng mọi người. Mặc dù, nó không cho cô một ý định rõ ràng việc sẽ cần phải làm gì, nhưng cô thấy thoải mái, thấy hay, thấy cuốn hút. Và rồi vô tình, cô bị cuốn hút bởi một chàng trai trẻ, nhỏ tuổi hơn cô. Một chàng trai điển trai,tự nhiên, lại luôn nói những lời như sưởi ấm lòng cô.
Cô nghĩ đến chàng trai trẻ này nhiều hơn, thỉnh thoảng ngồi nhìn ra cửa sổ ngắm những đóa hoa và mỉm cười. Chồng cô dần cảm nhận được sự khác biệt đó, anh dấy lên 1 sự hoài nghi. Một ngày, sau khi kết thúc giờ học khiêu vũ cùng chàng trai, cô và cậu hẹn nhau đi uống cafe. Hai người đang nói chuyện rất thoải mái, với ánh mắt tình cảm trao nhau. Đột nhiên người chồng xuất hiện trước mặt, anh hỏi cô về chàng trai này.
Chàng trai bối rối giải thích là bạn, còn cô luống cuống không biết nói sao. Sau đó anh đưa cho cô bức ảnh chụp họ đang khiêu vũ cùng nhau, những cảnh ôm eo tình tứ. Anh chồng làm ầm lên vào trách móc 2 người. Cô khóc và chỉ biết im lặng. Mặc dù giữa 2 người chưa có chuyện gì to tát xảy ra, nhưng cô tự nhận thấy trong lòng mình đã có tình cảm với chàng trai, cô không thể chối cãi điều này. Trong cô luôn là sự thành thật và bị động với chồng.
Bạn chỉ thấy tự trách bản thân và dằn vặt khi bạn nghĩ mình có lỗi
Họ trở về nhà, chồng cô lạnh nhạt hơn. Còn cô thì luôn giữ trong lòng cảm xúc có lỗi với anh. Cô lại thu mình ở nhà, làm những công việc hàng ngày, chồng giờ kiểm soát cô nhiều hơn. Anh lắp một loạt camera theo dõi quanh nhà. Cô tự giam lỏng mình với suy nghĩ mình là người có lỗi, và điều này làm cô héo tàn hơn.
Một ngày, khi đang làm việc nhà, chồng cô dẫn về nhà một cô gái trẻ, nói rằng đây là bạn làm ăn của anh. Anh nói cô hãy chuẩn bị nước uống và trái cây. Nhìn cô tất cả như một người giúp việc. Cô gái trẻ kia mỉm cười thách thức. Anh chồng lại nói cô hãy chuẩn bị cơm để mời đối tác, lát nữa có thêm người tới.
Cô lại lủi thủi chuẩn bị bữa cơm mời khách. Nhưng khi cô bước lên nhà, chứng kiến cảnh cô gái trẻ đang ngồi trên đùi chồng, cô sững người lại, làm rơi cả đồ ăn xuống sàn. Anh chồng coi như không có gì, cô gái trẻ tỉnh bơ, chỉnh lại trang phục và rời khỏi đùi anh. Anh chồng đứng dậy và nói “điều này chắc chưa thấm tháp với những gì cô đã làm phải không?”.
Tức nước vỡ bờ hay một sự òa khóc trong tim
Tức nước vỡ bờ, cô không chịu nổi bởi câu nói này, cô ném đĩa đồ ăn xuống sàn, và bắt đầu tiến lại phía người phụ nữ, tát và giật tóc cô ta. Như thể cần trút bỏ cảm xúc với những thiếu thốn tình cảm từ phía chồng dành cho cô. Chồng cô quá bàng hoàng, anh đứng đơ người. Cô ném những quả trái cây về phía chồng, trách móc anh. Rồi lại quay sang chiến đấu với cô đối tác của chồng. Cuộc cãi lộn xảy ra 1 hồi, cả 3 cùng tơi tả. Cô gái trẻ dời nhà. Ngồi trên nền đất, dựa người vào ghế, đầu tóc rũ rượi, cô thấy mình trông như một mụ với tóc tai bù xù, chẳng có gì trong tay. Cô khóc, cô thấy hận, hận chính bản thân mình.
Anh chồng bực bội với cách hành xử của vợ, nói vài câu khó nghe, nhưng giờ cô chẳng còn tâm trạng để mà để ý tới nữa. Những ngày sau đó, họ bắt đầu cuộc sống không nói chuyện cùng nhau, không quan tâm tới việc của nhau. Cô như thay đổi thái độ, cô không còn nín nhịn như xưa, cũng không còn tạo cho mình gánh nặng việc nhà và chăm con.
(Còn tiếp)