Khi bạn mang tâm trạng buồn chán, bạn tìm tới đồ ăn, vô tình đồ ăn cũng mang theo tâm trạng đó và đi vào hệ tiêu hóa của bạn, tạo những vùng tối và sưng như mọc mụn ở đó. Không những thế, khi bạn bất bình hay bực bội với trạng thái bất lực, tâm trạng này đi tới lá lách, một phần đi lên đầu (não trái) gây ra tình trạng đau nửa đầu.
 
Chúng ta không ngờ rằng, chỉ đơn giản là ăn thôi, tưởng rằng dưỡng chất sẽ đi vào cơ thể, nuôi dưỡng cơ thể. Nhưng khi chuyển hóa nó lại khiến cơ thể ta ứ đọng, từ dạ dày, thành ruột, tới lá lách và tụy. Và rất nhiều tổn thương khác khi ta có tâm trạng không tốt mà ta lại tìm tới việc ăn. Những nốt mụn, sưng tấy, hay lở loét. Tất cả chúng đều gây tổn thương và đau đớn cho cơ thể của chúng ta.
 
Đặt tay ở dạ dày, và lên tư tưởng “cứ buồn chán là ăn, là tìm tới đồ ăn”, ăn và ăn, và tâm trạng đó đi luôn theo đồ ăn, đi vào các nội tạng, ngấm vào các thế bào, mạch máu mà ta chẳng hề nghĩ tới. Chỉ khi bạn cảm nhận được nó, bằng bàn tay và trái tim mình, bạn mới giật mình thế nào. Chúng ta vẫn làm như vậy hàng ngày, ăn khi chán, ăn không ý thức, ăn cho lấp đầy cái bụng, có những lúc ta thấy ăn cho đỡ mệt, đơn giản là chúng ta luôn có  ý niệm rằng ăn thì mới có sức khỏe. Đôi khi ăn cũng chỉ là cho xong bữa. Ta không hề ý thức việc đồ ăn gửi cho chúng ta những gì, còn ta thì lại gửi phần lớn những cảm xúc tiêu cực qua chúng.
“Ăn trong chánh niệm” quả không dễ chút nào!
 
Ngày xưa chỉ đọc sách và biết điều này, mà chưa hề cảm nhận thực sự nó như thế nào. Nhưng khi đặt tay và chạm đúng tới điều này, thấy những vùng bị tổn thương và sưng tấy, thì thấy giật mình, và như một cái gì đó đánh thức bản thân, để có cái nhìn sâu sắc hơn về “Chánh niệm”. Chúng ta có thực sự chánh niệm trong chính bản thân mình?
Hãy để việc gì ra việc đấy, phải không?