Một chàng trai, mặc một khố, tay cầm rọ bắt cá, hông đeo 1 cái giỏ tre. Chàng trai tên là Tử. Tử đang lội bì bõm dưới nước bắt cá. Hôm nay mẻ cá cũng được kha khá, đủ cho 2 cha con có một bữa ăn no và đem ra chợ bán. 

 mang cá đi ra chợ đổi lấy gạo. Xong xuôi, cậu quay về ngôi lều được dựng cạnh một bụi tre trên bãi đất. Khu này dân cư khá thưa thớt, xung quanh chỉ cây tre với tre và đầm trũng. Cảm giác ngôi lều nằm thọt lỏn dưới 1 cái ao cạn, phía trên là triền đê. 

Trở về nhà,  thay khố ra, dùng 1 cái khố khác được làm bởi lá tre, quấn lại giống như một cái váy, che đủ quanh vùng mông. Cái khố lá tre này chỉ giúp Tử che được những lúc ngồi im. Chứ lúc đi lại, lộ thiên hết. Cậu đang đun củi, nhóm bếp nấu cháo cá. Ông bố khá già, đang ngồi trong nhà, ông cũng mặc 1 cái khố tre như cậu.

Sự ngây thơ, chăm chỉ đôi khi là nét đáng yêu mang đậm chất “bờm”

Cái khố vải duy nhất đã được giặt và đang phơi. Có vài cô gái đi qua, nhìn thấy Tử đang nấu cháo, che miệng cười khúc khích. Cậu thẹn thùng, cười lại, trông rất “bờm”. Tử đã quen với việc này, chẳng thấy xí hổ hay ngại ngùng gì. Thậm chí, cậu còn rất thích ở nhộng, không mặc gì, vì nó rất thoải mái, không phải khoác lên mình những thứ vướng víu. Túp lều của 2 cha con ở dưới cái đầm.

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Michael Bryant-Mode từ Pixabay

 

Thỉnh thoảng có người đi lại trên triền đê, vì vậy cậu phải làm cái khố lá tre, lá bàng, hay các loại lá để thay nhau, khi nó khô quắt lại thì dùng loại khác.Hai cha con chung một cái khố. Cứ hôm nào cùng đi bắt cá, khi cần ra chợ trao đổi, thì 1 người mặc khố, một người ở dưới nước, tới khi vắng người thì ngoi lên và vào nhà.

Một ngày, cha bị ốm. Tử rất lo lắng, cậu lao vào bắt cá, mong được nhiều cá hơn, rồi đem ra chợ bán, được đồ ăn ngon bổ dưỡng nấu cho cha. Cậu cố gắng mời thầy thuốc tới khám bệnh. Nhưng khi thầy thuốc tới nhà, thấy cảnh tiêu điều, 2 cha con lại chung một cái khố, nên thở dài lắc đầu. Bố bảo Tử đừng mời thầy thuốc nữa, số cha đã tận, cứ để cha như vậy đi. 

Cái chết của cha và cuộc sống không khố vải bắt đầu

Vài ngày sau, cha Tử qua đời. Trước khi cha chết, ông có dặn Tử “hãy giữ lại cái khố, đóng cho cha cái khố lá rồi đem chôn là được”. Tử thương cha vô cùng, quỳ xuống cạnh cái chõng tre bảo “cha đừng nói vậy”. Ông bố lấy ở đầu giường ra 1 mảnh vải nhỏ màu vàng, bên trong thêu 1 chữ. Giọng thều thào, ông bảo Tử “hãy cầm lấy miếng vải này, đó là tài sản của con”. Thế rồi ông nhắm mắt và từ trần. Tử rất là đau lòng. 

 

Photo by Quang Nguyen Vinh from Pexels

Photo by Quang Nguyen Vinh from Pexels

 

Lúc đầu, Tử mặc cho cha một cái khố lá, nhưng sau đó cậu bỏ ra, và quyết định mặc cho cha cái khố vải. Tự nghĩ cả đời cha đã tần tảo nuôi cậu sớm hôm, từ lúc cậu còn trong nôi, giờ chết cũng không có cái che thân. Cậu sức dài vai rộng, rồi cũng sẽ mua được cái khố mới. Tử chôn cất cha ở chỗ trống gần nhà. 

Đau buồn rồi cũng qua, đối diện với việc phải kiếm ăn sinh tồn, cậu lại tiếp tục đi bắt cá. Nhưng lần này, tâm trạng bắt cá của Tử khá khác. Trước kia đi bắt cá là để cha con có cái ăn, để chăm cha khi ốm. Nhưng giờ chỉ có mình cậu, không có trách nhiệm nữa. Vì thế, Tử khá thảnh thơi, có những lúc cậu nằm phơi mình dưới nước, ở bờ cát, và vểnh mặt ngắm bầu trời, ngắm xa xa. Tử không biết xa vùng đất này có những gì. 

Mưu sinh thảnh thơi và sự xuất hiện không báo trước

Nhưng rồi suy nghĩ đó lại vụt tắt, bởi tiếng gọi trên triền đê. Có một người phụ nữ trung tuổi gọi cậu. Như thói quen, bà ấy hỏi cậu về việc trao đổi đồ ăn và cá. Thế là cậu bơi đến bờ đê. Bà này đưa cho Tử bọc gạo nhỏ, cùng mấy loại củ trong sọt, và đổi lấy chỗ tôm cua cá hôm nay Tử đã bắt được. Cuộc sống cứ vậy nhiều ngày. Cậu an ổn với công việc và cuộc sống của mình. 

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Jarkko Mänty từ Pixabay

 

Một ngày như mọi ngày, cậu nằm phơi mình dưới 1 bãi cát, nửa thân dưới chìm trong nước, miệng ngậm 1 cái lá tre, nghĩ về sự tự do thoải mái hiện tại. Bỗng ở phía trước, có 1 con thuyền đi tới. Khổ nỗi, lối đó là lối mà cậu thường đi về nhà, giờ không biết tiến lùi thế nào. Tử đến 1 cái bụi rậm, nấp sau đó. Một cái thuyền nhỏ, trên có vài người hầu gái, cùng 1 cô gái rất xinh đẹp. Dừng thuyền, họ đi vào chỗ bãi cát Tử vừa nằm. 

Mọi người nói chuyện gì đó, cô gái nói muốn dừng lại đây. Khung cảnh núi rừng rất đẹp, sông núi non thật trong lành. Rồi cô ra hiệu cho đám người hầu, chỉ về chỗ bụi rậm mà Tử đang nấp. Bối rối không biết làm thế nào, Tử cúi đầu kiểu đào bới chui xuống cát, thì đột nhiên chỗ cát này sập xuống một lỗ  khá nông. 

Sự cố đi vào truyền thuyết và mối duyên trời sắp đặt

Cậu vội trát hết cát lên lưng, cúi đầu xuống, đúng kiểu người ta cúi đầu ở trạng thái tập yoga. Lưng của cậu chỉ nhô một đoạn nông trên cát, nhìn y như một mỏm đất, hay mỏm đá nhô lên. Và cậu cứ giữ nguyên tư thế đó, giữ mình bất động. Không ngờ rằng, mọi người đang giăng những tấm vải quanh bụi rậm. Tử vẫn không dám ngọ nguậy. Cô gái chuẩn bị tắm, trút bỏ toàn bộ trang phục, và thư giãn dội những gáo nước lên người. 

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Виктория Бородинова từ Pixabay

 

Tử thấy có cái gì đó nặng trên lưng, mát mát. Hóa ra cô gái tưởng cậu là mỏm đá, ngồi lên. Khi cô dội nước, cậu thấy mát. Và toàn bộ phần tay, cổ và mông cậu lộ ra. Bất ngờ sửng sốt, cô gái đứng phắt dậy, cầm gáo nước đổ tiếp vào mỏm đá, thì cái lưng của cậu cùng thân hình dần lộ ra. Cô gái tên Dung. 

Dung bàng hoàng, hỏi Tử là ai như một cách buộc tội, nhưng nàng lại quên mất việc che thân mình lại. Tử chồi dậy, cũng ở trạng thái lõa thể. Khi nhìn thấy  như vậy, Dung bắt đầu mới giật mình, lấy tay che cơ thể, nhưng che chỗ nào cũng không được. Tử xấu hổ quay đi, tay cũng khom khom che điểm nhạy cảm của mình. Dung cũng khá bối rối, trạng thái bối rối của 2 người diễn ra một lát.

Sự chủ động của Dung và khởi đầu cuộc sống vợ chồng của Tử

Sau đó, Dung bình tĩnh hỏi Tử vì sao lại ở đây. Tử thật thà kể cho cô nghe hoàn cảnh mình. Dung im lặng một hồi, lát sau cô tuyên bố rất rõ ràng rằng “cậu đã thấy thân thể cô, và cô cũng vậy, chính vì vậy cô muốn nên duyên chồng vợ với cậu. Chứ chuyện này lọt ra ngoài, cô cũng không có mặt mũi lấy ai”.

 

Image by suju from Pixabay

 

Tử cúi lạy xin tha tội, và nói không dám vươn cao. Chuyện này cậu sẽ giấu kín, không cho ai biết. Dung vẫn dứt khoát, nói ông trời đã sắp đặt 2 người gặp nhau ở đây, ắt là có lý do, hãy thuận theo ý ông trời sắp đặt. 

Thế rồi Dung sai người mang một mảnh vải tới, và đưa cho cậu mặc. Sau đó, 2 người đi ra khỏi chỗ quây. Đám nô tì, người hầu rất là ngạc nhiên. Dung ra lệnh cho mọi người, hãy về bẩm báo với Vua cha “trong lúc công chúa đi ngao du, đã gặp được ý chung nhân, và muốn nên duyên cùng chàng. Xin báo trước để vua cha chấp nhận”.

Đám người hoảng hốt không dám tuân lệnh, nhưng với sự kiên quyết của Dung, đám người miễn cưỡng trở về, nhưng lòng không khỏi hoang mang, lo sợ.  Dung và Tử trở về cái lều của cậu, và cả 2 bắt đầu cuộc sống mới.