Chứng viêm xoang hay viêm mũi dị ứng là căn bệnh khá mệt mỏi với nhiều người. Cứ hình dung mỗi khi bạn bị cảm cúm, cũng đã thấy mệt rồi, huống chi là bệnh viêm xoang. Ít ai biết được vì sao mình lại mắc căn bệnh này. Đôi khi ta nghĩ đó là do cơ địa, môi trường sống, thức ăn… Bạn có bao giờ nghĩ rằng đó là sự chất chứa hận thù trong tim, trong đầu, trong lồng ngực, trong cơ thể của mình không? 

Mình đã từng gặp những người bị bệnh viêm xoang, họ đều có một tâm trạng chung là “sự hận thù dành cho 1 ai đó và nghĩ rằng cả đời này không tha thứ được cho họ”. Những thứ ở tim, ở phổi, ở dạ dày… nó cứ dần dần như vậy. 

Mình xin chia sẻ một bài Thiền, rất tình cờ là không chọn chủ đề bệnh nào để chữa, mà chỉ tìm hiểu về các mối quan hệ, nhưng trước khi đến lớp, người thiền biểu hiện bệnh viêm Xoang. Khi xem timeline như giải tỏa được phần nào tình trạng thông tắc trong người. 

Khi chúng ta chạm vào được những cảm xúc của bản thân, những nỗi niềm của mình, cho nó được phép bộc lộ… là khi bạn đã chữa lành thực sự. Bạn đã chạm được vào cả tầng vật lý, tầng cảm xúc và tầng tư tưởng.

 

cave-1149023_1280 from pixabay.com

cave-1149023_1280 from pixabay.com

 

Cảm nhận của người Thiền

Và đây là cảm nhận của người Thiền sau buổi học: 

“Hôm nay xem xong chị ngồi nghĩ lại sự kết nối về tình cảm và tâm tư của các nhân vật thấy rất đồng điệu về tư tưởng xuyên đời và lý giải được nhiều cảm xúc lặp lại trong đời này, tuy tái hiện trong một hoàn cảnh khác để bù đắp lại những gì chưa làm được nhưng bản chất và suy nghĩ của các nhân vật vẫn rất đặc trưng ko lẫn vào đâu được, hay thật em!

Lâu rồi mới khóc ngon lành như vậy ? ? xong thấy thông mũi mát họng chứ không bị nghẹn đắng cổ hay ngạt mũi hắt hơi nữa ?”

Khi sự hận thù làm tổn thương trái tim

Cảnh vật rất thơ mộng, như thời cổ trang Trung Quốc, có một cái hồ nước nối với 1 con sông, kéo dài 2 bên. Cạnh đó là dãy núi hùng vĩ, có cây cầu bắc qua hồ, và thác nước đổ xuống. Mẫn là một cô gái, mặc đồ trắng lụa đang đi về phía cây cầu. Cạnh cô có một cái cây đang nở rất nhiều hoa, nàng đang đi dạo và rất bình an (khi thấy cái cây này Mẫn đang ngồi thiền hắt xì hơi liên tục, bởi vốn Mẫn bị viêm xoang, dị ứng phấn hoa).

 

Image by Mystic Art Design from Pixabay

Image by Mystic Art Design from Pixabay

 

Cô trở về nhà của mình, trong một lâu đài nhỏ. Một buổi thiết Triều trong cung điện, có rất nhiều quần thần đứng hai bên. Mẫn và Vua ngồi phía trên. Cô đang cảm thấy có chút lo lắng, quay sang nói gì đó với nhà Vua. Nhà Vua ngay sau đó cầm lệnh bài và ban ra chiếu chỉ. Có một vị quan lớn tuổi, bước ra, nhận chiếu chỉ này. Mẫn thấy rất hài lòng.

Cô không hẳn yêu quý viên quan lớn tuổi kia, mà chỉ muốn thách thức xem ông ta xử lý như thế nào trong tình huống này. Ông ta đang tìm cách năn nài, khẩn khoản 1 cái gì đó với nhà Vua, ánh mắt khá đau buồn. Phía Mẫn, khá hả hê khi thấy ông quan lâm vào tình huống như vậy. 

Lòng từ bi liệu có đánh thức con tim?

Viên quan sau đó bị giam vào trong ngục. Một ngày, cô quyết định tới thăm ông. Mẫn đi xuống bậc thang dẫn vào căn buồng giam. Ông là nguyên nhân, có mối thù gì đó với gia đình của Mẫn. Cô nhìn qua chấn song, nhìn ông và rõng rạc nói “đây là hậu quả ông phải nhận lấy, bởi những gì ông đã làm với gia đình của cô”. 

Ông nói rằng “sự việc không đơn giản như cô nghĩ, hi vọng sau này cô sẽ hiểu rõ hơn chân tướng của việc này, dù giờ ông có nói gì bây giờ cô cũng sẽ không tin, cô hãy tìm hiểu kỹ hơn”. Mẫn sau khi nghe vậy, trong lòng thấy rất là hồ nghi. Cô đặt nhiều câu hỏi trong đầu, liệu có điều gì sau việc này mà cô chưa biết? 

 

Image by TheUjulala from Pixabay

Image by TheUjulala from Pixabay

 

Mẫn quay trở về cung điện. Sau đó, cô phái một người thân cận của mình đến, để giao phó một việc rất quan trọng. Chỉ có người hầu cận này được biết, việc này có liên quan tới ông quan đang bị giam trong ngục. 

Chuyển cảnh, Mẫn đi dạo trong một khu vườn rất đẹp ở trong cung, có một cái cầu bắc ngang một cái suối nhỏ. Khi đi qua cây cầu, Mẫn nhìn thấy nhà Vua đang đứng ở phía xa xa, cô tiến về phía đó. Nhà Vua đang buồn, đăm chiêu. Khi cô tới, nhà Vua hỏi cô đã hài lòng chưa. Ông quan có quan hệ khá mật thiết với Vua, như một người chú, hay một người dưỡng nuôi từ nhỏ.

Những cái mình thấy đôi khi lại không phải là sự thật

Cô cảm thấy lo âu, lo về cảm xúc của nhà Vua. Việc trả thù cá nhân của cô đã làm ảnh hưởng tới tâm tư của nhà Vua. Mẫn nói sẽ không ra lệnh giết ông kia vội, cần thời gian nữa để điều tra chân tướng sự việc rõ hơn. Vua hãy cho cô thời gian. Nhà Vua cười, ông rất yêu thương và chiều chuộng cô, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô. 

Cảnh tiếp, người hầu cận quay về báo tin tức. Mẫn khá bất ngờ với tin người này đưa ra. Khi gia đình bị giết hại, lúc đó Mẫn còn bé, nhìn thấy toán lính xông vào. Ông quan lúc đó còn trẻ, lúc nhìn thấy ông, cô nghĩ ông chính là thủ phạm. Người hầu nói rằng, ông quan khi đó tới để tới giải cứu gia đình cô. Ông đã tới muộn, để mọi chuyện đã xảy ra khiến toàn bộ gia đình Mẫn bị giết hại.

 

Image by Arek Socha from Pixabay

Image by Arek Socha from Pixabay

 

Ông thấy rất ân hận vì sự chậm trễ của mình. Mặc dù, khi ông tới, ông chỉ kịp giải quyết đám lính. Ông đem Mẫn về và nuôi dưỡng, để bù đắp lại chuyện gia đình cô đã bị giết hại. Nhưng Mẫn lại ghim mối thù trong tim, và nghĩ việc nuôi dưỡng cô là để che đậy để mọi người không nghi ngờ. Bởi ông này có mối quan hệ thân thiết với gia đình cô.

Sự hiểu nhầm dẫn tới việc “lấy oán báo ân”

Ông nuôi lớn cô, sau đó đem cô vào Hoàng Cung để lấy Vua, bù đắp mất mát cho cô. Bên ngoài tỏ ra nhẫn nhịn, nhưng trong lòng Mẫn luôn muốn tìm cơ hội để báo thù. Người hầu cận nói rằng có một thế lực khác đã giết gia đình cô, ông quan kia luôn giữ, không muốn nói ra, bởi ông thấy ân hận vì việc để gia đình cô lâm vào cảnh này.

Khi biết chân tướng mọi chuyện, Mẫn rất ân hận, quay vào ngục để tìm ông. Lúc này ông quan đã yếu, ho ra máu. Mẫn ra lệnh thả ông ra, cho người đến chăm sóc. Cô không nói với ông rằng đã biết hết mọi chuyện. Mẫn chỉ nói với ông rằng thấy có lỗi, lo lắng và hối hận đã đối xử với ông như vậy.

Ân oán được gỡ bỏ

Cảnh tiếp theo, Mẫn ngồi cạnh giường, ông quan đang yếu và sắp chết. Ông đưa tay ra, cầm tay cô, nói hãy tha thứ cho ông. Cô bật khóc, vỡ oà. Ông đã chôn dấu sự thật bao nhiêu năm. Cô nói tại sao bao nhiêu năm ông không nói ra sự thật, để cô phải mang một nỗi oán hận trong lòng. Ông quan nói rằng thấy có lỗi, ông chấp nhận như vậy nếu khiến cô nguôi ngoai. Cô rất một mặt rất thương, một mặt rất hận ông.

 

Image by chiisaihana20200 from Pixabay

Image by chiisaihana20200 from Pixabay

 

Nhà Vua đến, chứng kiến cảnh hai người, nhìn thấy Mẫn đang xúc động và khóc. Ngài tiến lại gần phía sau, đặt tay và an ủi cô. Cô xin lỗi ông quan vì đã gây cho ông đến nông lỗi như ngày hôm nay. Ông nói rằng cô không có lỗi. Tất cả là do ông bị dằn vặt lâu rồi, sinh ra tâm bệnh, chứ không phải do Mẫn đẩy ông vào ngục mà bị như vậy.

Giờ ông đã có thể thanh thản, ra đi gặp gỡ bố mẹ cô để tạ lỗi. Ông mong Mẫn hãy sống một cách thanh thản trong cuộc đời còn lại. Sau đó ông ra đi. Cô khóc lóc rất nhiều, thấy rất ân hận bởi đã đem oán để trả ơn. Mẫn ôm xác ông quan và nói “con đã sai rồi, đã sai rồi”. 

(Lúc này phía phía Mẫn đang ngồi thiền thấy rất xúc động, như có cục gì đó nghẹn ở cổ, nước mắt tràn ra, và cứ khóc ngon lành như vậy một lúc, như một trạng thái cần giải tỏa tắc nghẽn ở cổ cùng cảm xúc). 

Tâm bệnh ảnh hưởng tới bản thân mỗi người ra sao?

Cảnh đám ma của ông quan, Mẫn đứng ra lo tang lễ, như một đứa con của ông. Cô vốn là con nuôi của ông này. Cho người đưa linh cữu của ông đi chôn, cô cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Cảnh tiếp theo, cô đi trong rừng với nhà Vua, hai người đi dạo. Cô đang hồi tưởng lại kỷ niệm, ông quan đã dạy cho cô rất nhiều thứ: bắn cung, cưỡi ngựa… 

 

Photo by rawpixel.com from Pexels

Photo by rawpixel.com from Pexels

 

Cuối đời, Mẫn nằm trên giường bệnh, nhà Vua ngồi bên cạnh nhìn cô đang thiếp dần đi. Mẫn bị tâm bệnh, lúc đó cô vẫn còn rất trẻ, tầm khoảng hơn 30 tuổi. Nhà Vua nói, cả cuộc đời cô đã sống trong đau khổ nhiều, lẽ ra phần đời còn lại nên sống trong thanh thản. Cô mỉm cười nói, đã hài lòng với cuộc sống này rồi. Cô có ước nguyện muốn được chôn cất cạnh ngôi mộ của bố mẹ. Ông quan cũng được chôn ở đó. 

Bài học cuộc đời

“Ôm hận thù trong lòng, chỉ đem đến sự đau khổ, chứ không đem đến sự hạnh phúc gì cả. Cần phải buông bỏ hận thù. Bài học về sự tha thứ”.

Quay về tuổi thơ

Trong ngôi nhà của một viên quan, có một đứa bé gái, đang chạy chơi vui vẻ, nó tầm 4-5 tuổi. Mẹ chạy chơi phía sau, cô bé rất được bố mẹ yêu thương. Ông quan là bạn của bố mẹ Mẫn đến chơi, cô chạy ra mừng. Ông bế cô lên, đầy yêu thương. Cô gọi ông là bá bá. 

 

Image by Gerhard Litz from Pixabay

 

Mẫn thấy bố và ông quan đang ngồi uống rượu với nhau, đang bàn chuyện rất quan trọng. Cô lại gần, nhưng mẹ kéo lại, nói không được làm phiền, đấy là chuyện của người lớn. Trong lòng Mẫn rất thắc mắc và tò mò, bởi thấy thái độ của 2 người vừa buồn phiền, vừa căng thẳng.

(còn tiếp phần 2)