Màu Cam là màu của sự kết nối, thích giao du rộng rãi và có tinh thần tập thể, tinh thần xã hội. Khi bạn là bạn của màu Cam, hãy yên tâm rằng, anh ta là người rất chân thật và tử tế. Dù mọi lỗi lầm, anh ta sẽ bỏ qua và tha thứ cho bạn. Màu Cam là màu của triển khai, thực thi, khi bạn giao việc cho màu Cam, thì cứ yên tâm rằng, màu Cam rất có tâm và luôn cố gắng làm tốt việc được giao, và đặc biệt màu Cam rất trung thành. Điểm yếu của màu Cam là sự thiếu linh hoạt, sáng tạo.

Nếu màu Cam gặp một màu Đỏ tươi sáng, màu Cam cũng sẽ sáng tươi như người dẫn đầu đó, ngược lại thì anh ta sẽ bị chìm trong sự u ám. Màu Cam thường có vấn đề về sự diễn đạt, phát ngôn, vấn đề thường gặp ở Phổi, hay luân xa 5. Với đặc điểm, màu Cam luôn muốn làm tốt mọi việc, đôi khi không phải vì bản thân anh ta, mà vì để khẳng định mình, để được đánh giá, anh ta lao vào làm việc và quên mất bản thân. Như một trạng thái lao lực, không ngần ngại khó khăn, và cái này càng thấy rõ nếu xuất phát của màu Cam gần như là số không: không sự hỗ trợ, không tài chính, không tiềm năng, anh ta sẽ luôn cố gắng, cho đến khi kiệt sức. Một màu Cam tốt bụng, sẽ thường gặp những người tốt giúp đỡ họ, nhưng chỉ chừng đó không đủ để màu Cam trưởng thành và tươi sáng.

Xin kể về câu chuyện của một chàng thư sinh màu Cam, chính trực, nói một là một, hai là hai, thiếu sự linh hoạt, sáng tạo và đã để lỡ cơ hội trong tình yêu như thế nào? Để rồi ân hận tới cuối đời, và nhận ra về vấn đề về việc diễn đạt của bản thân.

————————————-

 

Sang là một cậu bé mồ côi ngay từ khi còn rất nhỏ, cậu đến nhà ông Đồ giúp việc khi cậu 10 tuổi. Khi đó cha nuôi cậu vừa qua đời sau một căn bệnh nặng. Cậu được ông chủ tiệm bán thuốc bắc nhận nuôi. Hàng ngày cha nuôi cậu đi kiếm củi, kiếm được những cây thuốc quý, thường đem đến cho ông chủ tiệm. Và dần dà họ quen biết và hiểu về nhau, ông chủ tiệm rất quý và thương, thường hay cho đồ hai cha con. Khi cha nuôi Sang qua đời, ông chủ tiệm nhận nuôi Sang.

Sau thấy Sang đang ở tuổi lớn, cần được học hành, ông liền nhờ người bạn là ông thầy Đồ nhận nuôi và dạy chữ. Sang lại được chuyển đến ngôi nhà mới, một ngôi nhà rất rộng và có nhiều việc nhà phải làm. Thường ngày cậu giúp những việc trong nhà, quét sân, lau đồ đạc, phụ giúp cơm nước… Ngoài ra, cậu còn được ưu tiên học chữ cùng đám học sinh của thầy Đồ. Thầy Đồ rất quý Sang, coi Sang như con cháu trong nhà, thường bảo ban Sang học hành. Sang rất cảm động và biết ơn thầy, tự nhủ sẽ hầu cận thầy hết lòng.

Thầy đồ có cô con gái kém Sang 2 tuổi, hàng ngày hay trêu đùa đám học sinh của cha, một cô bé rất vui tươi, lanh lợi và nghịch ngợm. Cô tên là Diễm Minh. Diễm Minh và Sang lớn lên bên nhau như vậy. Khi đến tuổi ngấp nghé biết yêu, nàng Minh thì mạnh bạo, còn chàng Sang thì e dè, chàng luôn tự ti với thân phận của mình. Sau nhiều lần được nàng Minh động viên và chủ động, chàng Sang cũng đáp lại tình cảm của nàng, nhưng vẫn e dè và dấu mọi người.

Thỉnh thoảng đám bạn trong trường trêu đùa, chàng ta chỉ biết đỏ mặt và cúi gằm mặt xuống. Được thể, mấy tên công tử học cùng trêu chọc chàng ‘đũa mốc mà chòi mâm xon”, khiến Sang thỉnh thoảng thấy tự ti vô cùng. Nhưng khi bên nàng Minh, chàng ta lại quên hết mọi việc, họ ham vui, ham chơi, chàng ta còn quên cả việc học. Bên chàng Sang, nàng Minh thấy mình được chiều chuộng, trêu ghẹo thỏa thích, nàng thấy thật tự do, việc gì chàng cũng đáp ứng, giúp đỡ nàng.

Rồi cũng gần đến kỳ thi ở kinh thành, thầy Đồ thấy Sang cứ mải ham chơi với con gái, mà bỏ bê học hành, liền gọi Sang tới mà bảo rằng:

– Kỳ thi Trạng Nguyên sắp đến, vậy mà con cứ mải ham chơi như vậy. Ta yêu cầu con đóng cửa tập trung ôn thi. Tình yêu sẽ đến khi con làm chủ được cuộc sống của mình.

Sang không dám cãi lời thầy, buồn bã tạm chia tay người yêu để tập trung học hành. Đóng cửa bế quan, Sang cặm cụi trong phòng đọc sách, viết văn… Đôi khi thấy nhớ người yêu, nhưng không dám mở cửa để nhìn nàng, mặc cho nàng với gọi bên ngoài. Vài ngày như thế, Sang không mở cửa, nàng Minh buồn bã và không làm phiền chàng nữa. Nhưng nỗi buồn cũng qua đi nhanh chóng. Nàng Diễm Minh sớm động lòng một chàng công tử khác, và nàng ta lại ríu rít trở lại, thỉnh thoảng giọng nàng vui đùa bên cạnh phòng Sang khiến Sang giật mình. Mở cửa ra, thấy nàng đang ôm ấp cười vui bên bạn học của mình. Sang buồn rầu, không thể tập trung học hành. Chàng đã bị thất tình. Và năm đó, chàng đã bỏ lỡ kỳ thi tuyển.

Photo by Ben_Kerckx on pixabay

Photo by Ben_Kerckx on pixabay

Thấy học sinh buồn rầu lâu ngày, kỳ thi lại bỏ lỡ, thầy Đồ gọi riêng vào phòng và nói chuyện. Họ trò chuyện rất lâu, chàng Sang chỉ biết im lặng, tự thấy mình bất tài vô dụng, chỉ việc cỏn con mà không vượt qua nổi, để thầy bận lòng. Thầy Đồ nhìn xa xăm vào nói:

-Tình yêu nào cũng cần có thử thách, vượt qua thử thách để thấy được sự sắc son. Tri kỷ là người đồng hành cùng mình, là người yêu, người vợ lại càng khó. Nếu họ không thể chờ đợi, không hiểu được con, không sắc son một lòng, thì con có buồn cũng không đáng. Rồi người ta sẽ đi tìm người khác khi con gặp khó khăn. Cuộc sống phía trước còn nhiều thử thách với con.

Sang sang rưng rưng nước mắt sau đó khóc nấc lên từng hồi. Như được chạm vào cảm xúc, chàng tuôn trào mọi tâm sự với thầy, về xuất thân, về hoàn cảnh của mình, chàng thấy tự ti. Thầy vỗ vai Sang và nói:

-Cuộc đời con còn làm nhiều thứ khác hơn, chứ không chỉ tình yêu, hãy làm tốt hơn nữa nếu sau này có không ở bên ta.

Sang như tỉnh ra, nghĩ thông suốt về cuộc đời mình hơn. Chàng mở cửa và bước ra ngoài, tiến đến những người thân quen trong trường hòa nhập vào câu chuyện cùng họ. Những ngày sau đó, chàng chăm chỉ làm việc học hành và giúp đỡ mọi người, như chưa từng có việc gì xảy ra. Mọi người như bất ngờ về sự thay đổi của Sang, ai ai cũng vui sướng vì điều này, Sang đã quay trở lại là cậu, với vẻ vui tươi, chân thành và thân thiệt. Chàng giúp đỡ rất nhiều người xung quanh, luôn chia sẻ những gì mà chàng biết. Thỉnh thoảng gặp nàng Minh và vị công tử nhà giàu vui đùa trong khuôn viên trường, Minh im lặng, còn vị công tử thì lại gần đá đểu chàng vài câu, nhưng lòng chàng giờ bình yên hơn, chàng mình cười và không đối đáp lại. Quay lại nhìn Minh chàng nói:

-Ta mừng vì nàng tìm thấy người phù hợp hơn với nàng. Chúc nàng hạnh phúc!

Chàng sống vui vẻ và bình yên bên cạnh các bạn học, chờ kỳ thi năm tới. Rồi một ngày, trong lúc đang dọn dẹp sân trường, nàng gặp một tiểu thư rất xinh đẹp từ cổng bước vào. Sang cứ trầm ngâm nhìn nàng, còn nàng thì lướt qua chàng, không quên để lại ánh nhìn và một nụ cười hiền thân thiện.

Cô gái tên là Nhiên, là con gái của một người bạn thân của thầy Đồ. Cô đến đây tìm thầy, mong muốn được học hành giống như các chàng trai. Vốn muốn mở mang kiến thức và học hỏi, nàng không đành lòng chỉ sống cuộc sống như các vị tiểu thư, nàng muốn được hỏi hỏi ở từ nhiều vị công tử có kiến thức khác. Sau một hồi trình bày, thầy Đồ từ chối, vì không thể nhận nữ giới. Sau đó Nhiên đưa cho thầy lá thư của cha cô. Thầy Đồ sau khi đọc xong, thở dài và miễn cưỡng đồng ý. Họ thỏa thuận với nhau phải giữ kín thân phận và cải trang là nam nhi. Nhiên và hầu gái sẽ được sắp xếp 1 phòng riêng trong khu ở của các học trò.

Sau một thời gian học tập và sinh sống ở đây, Nhiên cũng đã thích nghi được với cuộc sống và giữ kín về thân phận của mình. Nàng đặc biệt rất có cảm tình với chàng Sang, cô quý mến vẻ thật thà, chất phát, luôn giúp đỡ người khác, tốt bụng và chăm chỉ của anh. Hai người họ thường xuyên đàm đạo thơ ca và bài vở cùng nhau. Nhiên vô cùng ngạc nhiên về kiến thức của Sang, sâu sắc, tinh tế mà cũng đầy khiêm tốn. Nàng yêu Sang từ lúc nào không hay. Lại sắp đến kỳ thi khoa bảng, không biết rồi nàng và Sang có cơ hội gặp nhau không. Nàng quyết định phải cho Sang biết về thân phận của mình, muốn biết được lòng của chàng.

Một ngày, trong lúc đi dạo trong rừng trúc, Nhiên bỏ cột tóc, tóc buông dài, nhìn nàng quả xinh đẹp. Sang tròn mắt ngạc nhiên, không nói lên lời. Sau một hồi đầy thắc mắc, Nhiên trấn an và bắt đầu giải thích mọi chuyện cho Sang nghe. Sau đó chàng mới vỡ lẽ. Nhiên yêu cầu Sang giữ kín chuyện này. Và hai người thực hiện cam kết.

Rồi dần dần tình yêu giữa 2 người họ nảy sinh lúc nào không hay. Họ thường xuyên đàm đạo thơ ca, và giúp đỡ nhau trong học tập. Thầy Đồ tinh ý nhận ra mọi chuyện. Lần này, thầy tách Nhiên và Sang ra 2 khu cách biệt, và vẫn yêu cầu Sang đóng cửa lo học hành cho kỳ thi sắp tới.

Lại trở vào am tu luyện đèn sách. Nhưng khác với lần trước, Sang luôn mở cửa phòng, chàng hi vọng có thể nhìn thấy người yêu đi qua, nàng là động lực lớn cho chàng. Mỗi lần gặp bế tắc trong bài vở, chàng lại tiến lại gần cửa sổ, và như con tim kêu gọi, nàng đi qua, họ dừng lại nhìn nhau qua ánh mắt và nụ cười. Như theo một cách nào đó, nàng biết chàng đang gặp vướng mắc, ra những ký hiệu, chàng đã nhận ra. Sang thấy thật xúc động, Nhiên như hiểu hết tâm can của cậu.

Rồi kỳ thi cũng sắp đến, Sang khăn gói lên kinh dự thi. Trước khi đi, Sang không quên nhắn nhủ Nhiên hãy đợi chàng. Nhiên gửi cho Sang 1 chiếc khăn tay, trên khăn thêu hình một cành đào và một chú chim non. Họ từ biệt nhau, Nhiên vẫn ở lại trường, tiếp tục học hành.

waterfall-Photo by FrankWinkler on pixabay

waterfall-Photo by FrankWinkler on pixabay

Sang một mình lên đường tới kinh thành. Trên đường đi, không may chàng gặp một đám cướp, chúng cướp sạch đồ đạc của Sang, duy chỉ còn lại chiếc khăn tay được đặt trên ngực áo là không bị phát hiện ra. Sang không còn lộ phí, cố gắng băng qua khu đường vắng, đói khát, và đến một trấn nhỏ. Mất hết lộ phí, Sang quyết định xin tạm một công việc để có cái ăn, và lộ phí đến kinh thành, nhưng với vẻ thư sinh, chàng bị từ chối mọi công việc: phục vụ quán ăn, phụ bán bánh… Tình cờ trên đường đi, có một vị học giả trung niên phát hiện ra chàng, bí mật đi theo. Thấy chàng thanh niên trẻ tuổi, gương mặt sáng sủa, thật thà, non nớt, lại đói khổ đi xin việc.

Sang đói, mệt lả vì bị từ chối, ngồi bệt ở góc phố. Vị học giả này đi qua, giả vờ rơi một cái bánh bao xuống đường và đi mất. Sang không còn sức để với gọi ổng, lại thấy ổng không quay lại, cậu cố lết người lại phía cái bánh để nhặt. Thì vô tình có đám người chạy qua, dẫm đạp lên chiếc bánh, chiếc bánh lăn ra xa, bẹp dí và dính bẩn. Sang vẫn cố lại gần nhặt bánh lên và ăn ngon lành. Rồi chàng ngủ thiếp đi ở góc phố. Khi tỉnh dậy, chàng thấy mình đang ở trước của một tiệm thuốc bắc. Nhớ người yêu, chàng mở chiếc khăn ra, ôm chặt vào lòng, cảm giác tự ti về thân phận lại ập đến.

Cửa tiệm mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra, ngạc nhiên vì có 1 chàng trai ngồi trước cửa. Ông lại gần hỏi han. Sau khi thông rõ câu chuyện, ông ngỏ lời nhận Sang phụ giúp công việc sổ sách của tiệm. Sang vui sướng đồng ý. Từ ngày Sang làm việc ở đây, cửa tiệm của ông chủ càng lúc càng đông khách. Công việc bận túi bụi tới cuối ngày, Sang bơ phờ sau mỗi giờ lên giường ngủ. Và rồi guồng công việc khiến cậu quên bẵng lịch thi cử.

Và một lần nữa, cậu lại  lỡ mất kỳ thi. Buồn chán và thất vọng. Ông chủ tiệm biết được, động viên cậu ở lại làm, giúp đỡ ông, ông sẽ tạo điều kiện để cậu có thể tham gia ôn luyện trong kỳ thi tới. Sang vô cùng cảm kích. Làm một thời gian, vợ chồng ông chủ rất ưng Sang, lại thấy con gái đang tuổi lớn có ý cảm mến chàng, cũng có ý muốn nhận chàng làm con. Thấy con gái ông chủ luôn quan tâm, giúp đỡ, chăm sóc Sang, lại thấy được thái độ của ông chủ tiệm, Sang hiểu được phần nào. Một lần trong bữa ăn, cậu chia sẻ thật lòng với gia đình ông chủ tiệm rằng đã có người thương đang đợi ở quê nhà. Để không làm khó chàng, ông chủ động viên và khuyên chàng gắng học hành. Khi thi xong nhớ ghé lại đây thăm gia đình. Ông coi chàng như con cái trong nhà. Cô con gái lấy làm buồn lòng, nhưng trong lòng vẫn không nguôi, dù là vợ lẽ của chàng, cô cũng thấy vui. Cô gái tên là Đề Đề.

Rồi kỳ thi cũng đến, Sang đã đỗ đạt. Cậu quay trở lại gia đình ông chủ tiệm, cảm ơn và gửi chút quà trong phần thưởng cậu có được sau kỳ thi. Và Sang không quên chúc Đề Đề sớm tìm được ý chung nhân. Chàng sẽ tới tham dự lễ thành hôn của Đề Đề, chàng luôn coi đề đề là một cô em gái tốt. Đề Đề nuốt buồn đau vào trong lòng, tạm biệt Sang trở lại quê nhà.

Sang quay trở về trường, chạy đến báo tin cho thầy Đồ, cả hai đều vui sướng. Không quên người yêu, chàng đi tìm Nhiên, nhưng nàng không còn ở đây nữa. Sang hỏi thầy và các đồng môn, nhưng không ai biết nàng ở đâu. Thầy Đồ gọi Sang lại, và đưa cho cậu một chiếc khăn tay, nói là Nhiên để lại cho cậu. Ông nói rằng, Nhiên nói “khi con mở chiếc khăn ra, con sẽ hiểu tất cả”.

Sang mở chiếc khăn ra, bên trong là chữ “Vọng” bên cạnh một nhánh cỏ xanh. Sang ngồi bệt xuống thất thần. Như một lời chia tay. Không nản lòng, Sang đi tìm mọi người và hỏi han túc tích của Nhiên, nhưng không ai biết. Chàng mất dấu chàng. Sang rất buồn khổ.

Vài ngày sau, Sang nhận được lệnh của triều đình. Cậu được cử đến một thị trấn khác để cai quản. Sang hỏi ý kiến thầy đồ. Thầy khuyên cậu hãy nhận lấy cơ hội này, đó là một cơ hội tốt để cậu khẳng định bản thân, và đứng vững trên đôi chân của mình.

Sang từ giã thầy và mọi người, đến vùng đất mới. Là một vị quan trẻ, liên chính, phân minh rõ ràng, thương dân, được mọi người yêu mến, Sang sớm quen với con người nơi đây. Nhưng sự nhớ nhung về Nhiên không khi nào nguôi ngoai. Chàng dựa vào các mối quen biết, nhờ tìm tung tích của nàng. Rồi một ngày, biết được tung tích nàng, Sang vội tới gặp nàng. Thì giờ đây, Nhiên đã là một ni cô, cô không còn vương vấn tình yêu, cuộc sống trần tục. Cô từ chối mọi lời giải thích của Sang, cô khuyên chàng hãy đừng khuấy động tới cuộc sống của chốn cửa Phật này. Sang tuyệt vọng đau đớn. Hai người từ biệt nhau.

Thời gian trôi qua, lòng Sang không ngớt nhớ về Nhiên, chàng luôn cảm thấy có lỗi với nàng. Không màng tới vợ, mặc cho mọi người ra sức giới thiệu các cô nương trẻ đẹp, ngoan ngoãn. Một ngày, gia đình Đề Đề hồi hương, ghé qua trấn của anh. Mọi người gặp lại nhau vui mừng khôn xiết. Ông chủ tiệm thấy mừng cho Sang. Sau khi hỏi han một hồi, thấy Sang vẫn chưa lập gia đình, ông chủ động ngỏ lời, không chê gia đình ông, ông xin gả con gái cho chàng.

Bao nhiêu năm, Đề Đề vẫn một lòng yêu Sang, dù có là vợ lẽ cũng đồng ý. Sang cảm động vì sự son sắc của Đề Đề. Không lâu sau đó, họ kết hôn cùng nhau. Họ sống hạnh phúc, bình yên bên nhau, nhưng trong lòng Sang vẫn luôn vương vấn hình bóng của Nhiên, với cậu, Nhiên là một tri kỷ, thấu lòng chàng, nhưng chàng không bao giờ có được nàng. Đề Đề hiểu được phần nào tâm trạng của chồng, nhưng nàng không một lần than thở, luôn luôn hỗ trợ và chăm lo gia đình, giúp Sang làm tốt công việc của mình.

Khi Sang chết, hình bóng Nhiên vẫn vương vấn quanh chàng, Chàng rơi lệ, nhận ra, chàng chưa từng nói yêu cô, chưa từng khẳng định một lời về tình yêu hay sẽ cưới nàng. Nghĩ đến vợ mình, Sang cũng chưa từng quan tâm, yêu thương, ngọt ngào âu yếm vợ, tuy sống bên cạnh, nhưng chàng không hiểu được tâm tư của Đề Đề, điều thực sự Đề Đề muốn. Sang đã quá si mê, chìm trong quá khứ mà quên mất cái thực tại, cái thuộc về mình. Cậu đã thiếu linh hoạt, bỏ lỡ những điều cần thiết trong cuộc đời.

Bài học cuộc đời: bài học về luân xa 5, về hiện thực, về mong muốn, nguyện vọng của bản thân, về sự tự nhiên trong con người (cử chỉ, thái độ, tình cảm). Bài học về sự kết nối cảm xúc, bản thân, người khác và sự buông bỏ.

Quay về tuổi thơ, Sang là cậu bé được sinh ra trong một gia đình khá giả. Trong một trận loạn lạc, gia đình cậu bị hại, đám côn đồ tới giết hại và đốt nhà chàng, cháy ở mọi nơi. Bà vú già ẵm cậu, và đang tìm cách đưa cậu đi trốn. Chạy đến 1 sườn đồi, bà bị trúng tên vào sau tim, chân vấp vào viên đá, và khiến cậu bé văng rơi xuống một vực nhỏ. Sang được đỡ bởi những cành cây, và may mắn mắc trong tấm khăn choàng, cậu khóc. Một người tiều phu, nghe thấy tiếng khóc của cậu lại gần, đón lấy Sang và đưa cậu về nhà. Sang được nuôi lớn bởi người đàn ông chất phát, chăm chỉ và thô ráp. Cha nuôi là người rất ít nói, luôn tự ti về thân phận của mình, nhưng đầy yêu thương với đứa con nuôi này. Sang lớn dần lên, cha thường dẫn cậu vào rừng kiếm củi, đồ ăn, cây thuốc rồi đem ra chợ bán. Thỉnh thoảng hai cha con tìm đến ông chủ tiệm thuốc và được gia đình này rất quý mến.