Bạn có bao giờ tự hỏi “tôi là ai?”, “tôi có hạnh phúc?”, “tôi có yêu thương bản thân”, “tôi có đang thấu hiểu và kết nối với bản thân, với xung quanh?”.  Có lẽ rất nhiều người đã hỏi như vậy, và việc chạm vào những tư tưởng, nội tâm và trái tim để trả lời cho những câu hỏi có dễ dàng với bạn?

Cuộc sống xung quanh với nhiều ràng buộc, nhiều trải nghiệm đôi khi rất khốc liệt cùng những ám ảnh về quá khứ, về tư tưởng, cho chúng ta những loanh quanh, bế tắc, hận thù. Rồi tự hỏi “tôi có thực sự đang yêu thương mình, có thả lỏng để hiểu, để thích nghi và bình an trong cuộc sống?”

Mình xin chia sẻ một bài thiền với chủ đề “không yêu thương bản thân”, bạn đã mở ra một trải nghiệm hoàn toàn mới trong tư tưởng của mình. Cùng những trải nghiệm cực đoan trong cuộc sống, bạn dần chạm tới trái tim, chạm vào tư tưởng, sự dính mắc tình cảm, và trách nhiệm đã từng khiến bạn bí bách trong tư tưởng, cản trở phần nào việc thể hiện bản thân, và yêu thương chính mình.

Đôi khi những trải nghiệm trong cuộc sống cũng khiến ta rời xa bản thân, rời xa những thứ có thể đưa mình hiểu về nội tâm và hiện thực. Nhưng tất cả những thứ đó, đều giúp bạn hiểu rằng “biết ơn cuộc sống, để nhận ra giá trị của sự tồn tại của bản thân”.

 

Image by Harmony Lawence from Pixabay

 

Đi tới cực đoan để hiểu về sự cân bằng và kết nối lại trái tim

Cuộc sống hiện tại của bạn đã khi chứng kiến những bất công trong xã hội, trong gia đình từ sự kiểm soát và làm chủ của người đàn ông. Bạn đã muốn đứng dậy đấu tranh với nó bằng sự lao lực và làm việc hùng hục để khẳng định giá trị và vị trí của người phụ nữ, nhằm mục đích đòi hỏi sự công bằng. Nhưng khi trở thành nạn nhân của sự kiểm soát, bạn lại có phần cam chịu, thu mình lại, càng chống trả hay chạy trốn thì mọi thứ lại bủa vây.

Đi qua cả 2 thái cực của sự cực đoan, bạn nhận ra bài học của mình là “Thả lỏng và lắng nghe con tim, lắng nghe cuộc sống cùng tình yêu. Đấu tranh với bất công, với hiện thực là một cái kết khốc liệt. Hãy thả lỏng, buông bỏ, bao dung và  thích nghi để khôi phục tính nữ”. Từ đó, bạn có thể lắng nghe và kết nối với trái tim, sống với những gì mà bản thân hướng tới, một cuộc sống bạn thấy được tự do, yêu thương, đầy sự ung dung và nhẹ nhàng. Hãy sống trải nghiệm để hiểu và thích nghi với môi trường mới, thay vì cố gắng thay đổi nó bằng tư tưởng áp đặt của bản thân. 

Câu chuyện khá gay cấn với những tình tiết bất công về xã hội, những cuộc rượt đuổi, sự cưỡng bức, cùng những trải nghiệm chạy trốn nhằm bứt ra khỏi kiểm soát, để vươn tới tự do. Một dòng thời gian như một bộ phim, hy vọng các bạn sẽ thấy được sự thú vị trong nội dung của câu chuyện.

 

Image by AD_Images from Pixabay

Image by AD_Images from Pixabay

 

Cuộc đời một người phụ nữ luôn trốn chạy số phận

Jenny là 1 người phụ nữ da đen, mặc bộ đồ vắt chéo như những người phụ nữ Châu Phi, đầu cô đang đỡ cái thúng có chút đồ. Jeny tay giữ thúng, tay dắt 1 đứa nhỏ khoảng 4-5 tuổi, con gái của Jenny. Cô đang đi trên sa mạc, nơi đây khô hanh và nóng nực. Cả hai đang đổ mồ hôi và làn da bóng loáng, đầy khỏe khoắn. Hai mẹ con băng qua sa mạc, tới 1 khu dân cư.

Tới ngôi nhà bằng gỗ, tường ngăn được tạo bởi các thân cây nhỏ. Ngôi nhà nhỏ nhắn, có hàng rào xung quanh. Một người đàn ông da đen đang ngồi trên giường, gương mặt thẫn thờ. Đó là chồng Jenny. Cô đặt chiếc thúng xuống sàn và lấy đồ chuẩn bị bữa tối. Sau đó, mọi người cùng ngồi ăn trên nền đất. Chồng cô vẫn gương mặt vô hồn, người không nhận biết được xung quanh, không 1 phản ứng gì, chỉ ăn và uống rượu.

Jenny thấy bực tức trong lòng, nhưng không thể nói ra, không thể ngăn cản anh, anh đã bị quá nặng. Sau bữa ăn tối, trong khu dân cư có buổi tụ họp quây quần, tất cả mọi người cùng nhau ngồi quanh đống lửa lớn và vui hát, nhảy múa, đàn ông thì uống rượu và ăn thịt. Cuộc sống của mọi người những ngày sau cũng vậy. Jenny vẫn đi làm dắt theo con gái, về nhà mỗi tối đều có những cuộc ăn uống vui chơi cùng mọi người.

 

Image by Engin Akyurt from Pixabay

 

Sự vùng dậy và xua đuổi của cộng đồng

Tới 1 ngày, cô thấy mọi thứ quá vô nghĩa bởi những cuộc vui chơi. Cô quá bực bội với việc mỗi ngày chồng chỉ chìm đắm trong thú vui rượu, đến nỗi không còn nhận biết được gì, và cô đã vùng lên và phản đối. Jenny bị tất cả mọi người mắng mỏ, và họ ném về phía cô những viên đá nhỏ, những thanh củi, và thậm chí cả những thanh lửa đang cháy.

Người Jenny đau đớn, bím bầm và có những vết bỏng. Quá đau đớn, uất ức và bực bội, cô cùng con gái rời bỏ nơi này, để mặc chồng mình ở đó. 

 Họ đi rất lâu trên sa mạc, cuối cùng tìm tới 1 khu dân mới, nơi đây nhà cửa được làm bằng đất và lợp rơm khô. Nơi đây có vẻ vắng vẻ, rất ít phụ nữ, phần lớn là những người đàn ông, họ giống như những người thợ săn thú. Jenny bước tới trước 1 ngôi nhà, mở cửa rồi bước vào. Có vài người đàn ông trong đó, họ đang say sưa rượu thịt. 

 

Image by Jacqueline Schmid from Pixabay

 

Trở thành nạn nhân tình dục và những đau đớn về thể xác và tâm hồn

Jenny hốt hoảng và dắt con quay đầu lại, nhưng quá muộn, đám người kia đã đuổi kịp. Họ bế thốc con gái Jenny lên, ghì chặt tay Jenny, mặc cô vùng vẫy. Đám đàn ông này dẫn hai mẹ con vào trong nhà, và bắt đầu giở trò đồi bại với Jenny và con gái.  Đứa trẻ gào thét đau đớn, nó vùng vẫy, giãy giụa. Lũ đàn ông thì như những con thú, chúng sung sướng với con bé.

Một gã khác cũng làm như vậy với cô. Jenny vùng vẫy,  đạp thì gã đánh cho cô bầm tím mặt mũi.  Đau đớn và tuyệt vọng, Jenny như chết đơ, nước mắt rơi. Những ngày sau, cuộc sống nơi đây như địa ngục, Jenny và con bị giam trong nhà, chịu sự giám sát của đám người kia.

Hai mẹ con làm việc nhà và hàng đêm phục vụ tình dục cho những gã đàn ông này. Đứa trẻ luôn co ro, sợ hãi, lúc nào cũng nép vào lòng mẹ. Jenny lúc này chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng nhìn con gái còn nhỏ, cô luôn động viên và cố gắng mạnh mẽ hàng ngày. 

 

Image by CANDICE CANDICE from Pixabay

 

Kế hoạch thoát khỏi động thú

Jenny tự nhủ sẽ phải trốn thoát khỏi nơi đây. Cô lên 1 kế hoạch giải thoát bản thân và con gái. Một ngày, trong khi tất cả những gã khác đã ra ngoài đi săn, chỉ còn 1 gã ở nhà canh giữ và giám sát. Hắn đang ngồi lim dim ngoài hiên. Jenny đưa cho con gái 1 cái rổ nhỏ chứa đồ ăn và cô ra hiệu cho con mang ra mời gã, còn cô cầm theo chai nước đi theo sau. 

Hai người bước lại gần gã, gã hơi ngạc nhiên vì thái độ của hai mẹ con, sau đó đứa trẻ đưa rổ đồ ăn, Jenny đưa hắn chai nước, không quên nở nụ cười mời gọi. Gã mỉm cười với kiểu thoả mãn. Hắn nhận lấy cái rổ đồ ăn rồi kéo  trẻ vào lòng, ôm lấy nó và vuốt ve.

Jenny phẫn uất, cầm cái chai đập mạnh vào đầu gã, máu bắt đầu chảy, cái chai vỡ tan. Hắn quá bất ngờ đau đớn, hất mạnh đứa trẻ ra, quay sang phía Jenny và bắt đầu túm tóc, tát cô tới tấp. Jenny đau đớn vùng vẫy, đứa trẻ quay vội cầm  thanh gỗ nhỏ gần đó và nện vào người gã. Gã như phát điên, 1 tay giữ tóc Jenny, 1 tay tóm lấy thanh gỗ và hất mạnh ra xa, con bé bị ngã mạnh xuống nền đất, đau đớn nằm đó. 

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Виктория Бородинова từ Pixabay

 

Cuộc vật lộn và chiến đấu

Jenny lấy hết sức cố gắng, rút con dao nhỏ được dấu trong người, cô đâm vào mạng sườn của hắn, máu bắt đầu túa ra. Hắn quá bất ngờ, mắt trợn tròn tức giận. Hất mạnh Jenny về phía mô đất lớn, sau đó hắn quỳ gục xuống ôm lấy vết thương. Người hắn lúc này chảy rất nhiều máu, chảy từ đầu và mạng sườn.

Jenny đau đớn vô cùng sau cú hất mạnh và va vào đất. Cô vội vơ lấy thanh gỗ bên cạnh, chạy tới để đánh hắn, hắn thấy được, giơ tay lên đỡ và bắt đầu gầm rú. Sau 1 hồi vật lộn, hắn ra nhiều máu hơn, vết thương khá sâu nên hắn gục ngã, ngất đi. Jenny cố gắng hết sức đỡ con gái dậy và cả hai chạy thoát. 

Đứa trẻ bị đau nên đi được 1 đoạn nó lại rên lên đau đớn và muốn dừng lại nghỉ. Jenny lo sợ bọn chúng sẽ đuổi tới nơi, cô động viên con, sau cùng cô cõng con và cắm mặt về phía trước, không ngoảnh mặt lại, để đi càng xa càng tốt. Cả hai đi mãi, đi mãi trong sa mạc, không 1 bóng người. Toàn thân Jenny đã mệt rã rời, con bé cũng đã quá mệt và ngủ thiếp trên lưng Jenny. Quá mệt mỏi, Jenny ngã gục trên sa mạc và thiếp đi.

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Vinson Tan ( 楊 祖 武 ) từ Pixabay

 

Cuộc gặp gỡ ngỡ như cứu giúp và mở đầu cho một trải nghiệm mới

Trong cơn mơ màng, Jenny lờ mờ thấy 1 bà lão, mặc đồ đen, tóc trắng, mũi dài hơi khom, tóc trùm bởi 1 cái khăn đen, bà lão cầm 1 cái gậy dạng rễ cây (đúng hình ảnh của 1 bà phù thuỷ) đứng trước mặt cô. Bà cúi xuống nhìn hai mẹ con, Jenny lại thiếp đi tiếp. 

Sau khi tỉnh dậy, Jenny thấy mình ở trong 1 tòa lâu đài cổ, lạnh lẽo và hoang vắng. Xung quanh toàn là đá và phủ đầy rêu. Jenny đứng dậy, đi ra khỏi phòng và tìm hiểu thêm xung quanh. Không 1 bóng người, bất chợt cô nghe thấy 1 tiếng cười khe khẽ từ phòng bên cạnh. Jenny bàng hoàng vì thấy bà lão đang chải tóc cho con gái mình và điệu cười đầy nham hiểm. Lúc này đứa trẻ trông như nàng công chúa nhỏ, nhưng khuôn mặt vô hồn, nhìn thẫn thờ ra bên ngoài.

Jenny  hoảng hốt chạy nhanh lại gần, ôm lấy con bé, giằng ra xa khỏi bà lão. Bà ta vẫn bình tĩnh cười khà khà và nói 1 câu “giờ con bé là của ta, hahahahaha”. Jenny giật mình quay sang nhìn con, nó giờ trông thật vô hồn, không nhận ra mẹ, không cảm xúc, không phản ứng. Jenny cố gắng nói chuyện và hỏi con, mong con có 1 phản ứng gì với mình, nhưng không, con vẫn không biến sắc. Jenny đau đớn, khóc lên từng hồi, gào thét như cả vùng núi này cũng thấu hiểu.

 

Image by Lothar Dieterich from Pixabay

 

Trở thành người hầu và những thứ ẩn sau của phép thuật

Những ngày sau đó, để được gần con gái, bà lão yêu cầu Jenny phải làm việc trong tòa lâu đài, dọn dẹp như một người phục vụ, lo bữa ăn, quần áo cho bà lão và con gái. Đứa trẻ vẫn không có tiến triển thay đổi. Nó suốt ngày được bà lão chăm chút, nhưng vô hồn. Jenny cố gắng tìm hiểu để biết vì sao con mình lại bị như vậy nhưng mọi thứ vô ích, xung quanh cô bị đóng băng. Duy chỉ có một căn phòng  cô không bao giờ được bước lại gần. 

Jenny  tò mò về căn phòng đó, nơi duy nhất cô có hi vọng giải cứu con gái mình. Cô ngoan ngoãn nghe lời bà lão và bắt đầu chú ý hơn về bà ta. Jenny phát hiện ra, mỗi khi vuốt ve, chải chuốt cho cô bé xong, bà ta lấy những cọng tóc rụng của  và mang chúng vào căn phòng đó. Căn phòng được mở ra bởi chiếc gậy rễ cây của bà ta. 

Bà ta bước vào bên trong và cửa tự động đóng lại. Jenny quay lại nhìn căn phòng mà con gái  ở thì cửa cũng đã đóng lại, Jenny không có chìa khoá hay bất kỳ cái gì để đi vào với con, chỉ khi bà lão cho phép cô mới được lại gần con. Ngày qua ngày trôi đi, cô lầm lũi làm việc trong tòa lâu đài và tìm cách lấy được chiếc gậy để khám phá căn phòng bí ẩn kia. 

 

Image by Ulrike Leone from Pixabay

 

Sự tò mò và bản năng thoát khỏi sự kiểm soát

Một ngày nọ, Jenny nhận ra mỗi khi bà ta bước ra từ căn phòng bí ẩn và trở ra với con, trên tay bà ta luôn mang theo chiếc lược và chải tóc cho cô bé. Trong chiếc lược đã có 1 chất gì đó, mà mỗi khi bà chải tóc cho nó, đứa trẻ trở nên thẫn thờ hơn. Ngày được phép ở bên và ôm ấp con, Jenny đã vội giật 1 nhúm tóc của con và dấu vào chiếc váy của mình.

Jenny dùng nhúm tóc này cho vào nước và đun lên, thật là lạ, mớ tóc này đổi màu, tóc mềm ra như những cọng rau. Jenny dùng đũa khuấy đều thì những cọng tóc tan ra như bột pha. Jenny bắt đầu thử thứ nước dùng này trên những con chuột, con mèo, con cóc trong tòa lâu đài. Cô phát hiện ra, mỗi khi loài vật uống thứ thuốc này, chúng đều trở nên đờ đẫn và ngủ thiếp đi, sau đó vài giờ sau thì tỉnh lại và lại trở nên bình thường. 

 

Image by Christine Engelhardt from Pixabay

 

Ngày tiếp theo, được phép lại gần con gái, Jenny lén giật nhiều tóc của con hơn và không cho bà lão biết là cô cố tình làm tóc con bị rối lên, cô lại dấu vội mớ tóc vào váy. Bà ta trở vào và thấy tình trạng của đứa trẻ như vậy, thì bực tức và quát mắng cô, đuổi cô ra khỏi phòng.