Vấn đề khó khăn trong những buổi đầu trong thiền Timeline Vipassana Basic của một số bạn thường gặp là: mọi thứ tối thui, không cảm nhận gì, không thấy hình ảnh gì, hoặc cảnh chỉ vòng vòng 1 chỗ, hoặc nhân vật cứ đứng chôn chân một chỗ, cảnh không mở ra thêm.
Việc mở rộng trái tim, mở rộng tầm nhìn khá quan trọng trong việc bạn có thiền được hay không, và vấn đề thường là chúng ta bị những tắc nghẽn về cảm xúc, tư tưởng… Trong các buổi học đầu tiên, khi được dẫn thiền, người thiền luôn đi về những vấn đề của bản thân mình rất nhiều. Điều đầu tiên, chúng ta sẽ thấy đó là việc giải tỏa cảm xúc, và chấp nhận vấn đề của bản thân mình.
Vì sao cần giữ tâm quan sát trong Thiền?
Tình trạng chung trong các lớp học mình đã tham gia đó là bị phân tâm khi nghe chia sẻ của người khác. Và khi quay lại bài thiền của chính mình, thì khó giữ và mở cảnh. Điều này tạo một áp lực lên người thiền: hoặc chán nản, thất vọng hoặc khó chịu và không tập trung. Và chính điều này làm dập tắt buổi thiền. Phân tâm là khi mình khó chịu hay bị tác động bởi ngoại cảnh. Hãy giữ tâm quan sát của chính mình. Đó là điều chúng ta sẽ chữa lành trong các buổi thiền trong khóa học. Hãy hiểu vấn đề của bản thân, và ý thức chữa lành nó nhé!
Khi bạn giữ được tâm quan sát trong chính mình rồi, thì dù ngoại cảnh như nào, bạn vẫn quan sát được mình, và rồi quan sát được ngoại cảnh, để có cái nhìn bao quát hơn. Đó chính là việc giữ và mở lòng. Xin chia sẻ tình trạng bị phân tâm trong buổi học đầu tiên, cũng như phần lớn các bạn học viên gặp phải trong buổi đầu tiên, để chúng ta sẽ hiểu phần nào, những bạn này từng bước trải qua như nào, để rồi một ngày bạn đi tốt dần hơn. Chúng ta sẽ tiến bộ khi ta không bỏ cuộc!
Và khi đọc bài chia sẻ này, bạn sẽ thấy việc viết lại buổi thiền rất quan trọng!
Chỉ là một màu xám – Song Ngư
Khi bắt đầu ngồi thiền bàn chân phải tự dưng bị chuột rút, được một lúc thì hết.
Lúc này đặt tay lên ngực trụ tim, cảm giác tim đập rất nhanh hơn bình thường, lần đầu tiên mình có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh đến vậy, mặc dù trước đó có đặt tay ở chỗ nào trên ngực. Mà khi học Hand thì chẳng cảm nhận được tim ở đâu cả hay nó có đập hay không nữa.
Mặc dù được C Ngọc và C Hệ dẫn là hãy cảm nhận mình trở thành người tí hon chui vào trong tim, nhưng thật sự mình không thể cảm nhận được mà chỉ là đứng ở ngoài cửa nhìn vào thôi.
Khi cảm thấy cả lớp đã được dẫn đi một đoạn khá xa nhưng mình vẫn chưa thể cảm nhận được gì, thì lúc này cảm giác bị tê chân phải và mất luôn cảm giác ở chân, rồi không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra, và có cảm giác hơi thất vọng.
Khi được dẫn và cảm nhận như đang bước và khu một khu rừng thiên nhiên thì mình không có một cái thứ gì xuất hiện trong đầu cả, cho dù đang cố tưởng tượng ra. Nhưng sau buổi thiền nhớ lại thì hình như có cái gì đó xuất hiện không hẳn là rừng thiên nhiên xanh, mát mẻ, chim hót mà là đó giống như những bụi cây ở hoang mạc vào buổi tối.
Cảm giác ở ngực lúc này bị tê và nặng như có đá đè ở ngực.
Cảnh xuất hiện khi chép lại sau buổi Thiền
Khi được C Hệ dẫn mình hãy cảm nhận là cái cây, thì cảm giác cũng không có cái gì xuất hiện ngay lúc đó. Nhưng khi chép lại thì có vẻ cái cây đó là một cái cây rất lớn, đã già, không có ngọn hoặc bị gãy, vỏ như cây thông, bên trong rỗng ruột, chỉ có một nhánh nhỏ mọc ra trên thân cây, và khung cảnh cũng là màu và xám.
Đến phần căn phòng không có cảm nhận gì vào lúc đó. Giờ chép lại thì cảm thấy như căn phòng đó không có bức tường nào cả hoặc nó trong suốt với hình dạng kim tự tháp đang nằm ở một nơi rộng mênh mông như biển và cũng là một màu đen bao trùm lấy.
Khi được dẫn về tuổi thơ thì nhớ ngay được hình ảnh hồi còn đi học mẫu giáo được bà nội đến đón về vào ngày trời mưa lũ, mình đi dép màu trắng hình như là đang xách trên tay, rồi hình ảnh ngôi trường kiểu nhà cấp bốn nhưng hiện ra giống như kiểu hình ảnh vẽ 2D mặt cắt. Và mọi thứ dừng ở đó. Không có cái gì mới hơn xuất hiện. Lúc này trong ngực có một cảm giác như bị uất nghẹn xuất hiện khiến mình phải thở sâu hơn.
Khi được dẫn về lúc sinh và về một tiền kiếp thì không có cảm nhận hay thông tin gì.