“Hãy yêu nhau đi bù đắp cho trăm năm
Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau
Trái tim cho ta nơi về nương náu
Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều”.

Những câu hát trong ca khúc “Hãy yêu nhau đi” của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn. Một ca khúc rất hay và ý nghĩa! Ngỡ như mỗi chúng ta đều có duyên nợ từ trăm năm trước đó.

Trong một buổi thiền tập thể để chữa lành khóa tim cùng nhau, chúng tôi đã có những trải nghiệm về tình yêu. Tình yêu không hẳn chỉ là hạnh phúc, nó chứa đựng cả những khổ đau, hận thù, toan tính. Tình yêu khiến chúng ta quên đi bản thân mình, sống vì người mình yêu. Ta đánh mất mục đích ban đầu khi chìm đắm trong đó.

Khi tình yêu bị phản bội ta quay sang thù hận chính người ta yêu. Và một ngày ta nhận ra, mọi cảm xúc đều từ chính bản thân mình. Tình yêu kiểm  soát và chi phối chính ta, một thứ tình cảm khó nắm bắt đó.

Một cô gái xinh đẹp vô tình rơi vào chốn lầu xanh

Cô là 1 tiểu thư đài các, sắc nước nghiêng trời. Chỉ một cái  liếc nhìn của cô cũng khiến người đối diện xao xuyến trái tim. Số phận đưa đẩy, cô rơi vào chốn lầu xanh. Vốn uất thân từ gia đình gia giáo, cô có tài văn chương, đàn hát, thậm chí tinh thông cả về võ nghệ. Nhưng ở chốn lầu xanh, cô chỉ bán tài, sắc mà không bán thân.

Đám đàn ông tới chốn lầu xanh, trả giá rất nhiều tiền để được trò chuyện, để được nghe cô đánh đàn, đọc thơ. Tiếng tăm cô lan rộng cả một vùng. Cô như một món hàng hiếm, để được cô hầu truyện, kể cả bậc quan lớn hay công tử cũng phải nhún nhường cô, sợ phật lòng cô. Không ai có thể ép cô bán thân cho gã được.

Một ngày nọ, cô dạo chơi bên ngoài lầu xanh. Dừng chân ở một ngôi đền, cô bước xuống kiệu, đi đến chiếc cầu bắc qua một hồ với nhiều loại cá khác nhau. Nhìn cô thật kiêu sa. Rồi bất chợt cô nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy cô. Hai ánh mắt nhìn nhau, như thể đã yêu nhau từ rất lâu. Anh – một chàng trai khôi ngô tuấn tú, đẹp trai vô cùng.

Cuộc gặp gỡ định mệnh

Trái tim cô đã xao xuyến từ cái nhìn đầu tiên. Cô thẹn thùng lướt đi rất nhanh. Ôi, cái dáng đi của cô cũng kiểu diễn thướt tha và đầy quyến rũ. Anh bước theo cô. Cô dừng lại ở một khuôn viên, và anh đã đuổi đến nơi. Anh nhìn cô rất lâu, còn cô thì cầm chiếc khăn tay, thẹn thùng che miệng và quay đi. Cô như đang xấu hổ. Điều đó càng khiến anh mê đắm cô hơn. Và họ trò chuyện với nhau. Những câu chuyện về văn thơ, phong cảnh trữ tình nơi đây.

Anh thấy cô thật cuốn hút, cả về nhan sắc lẫn học vấn, anh mê đắm cô luôn. Không cuộc gặp nào cũng phải rời xa,  cô phải ra về. Khước từ và hẹn ngày gặp lại anh. Anh mong sớm được gặp lại cô và xin một cái hẹn. Cô nói vội trong lúc rời đi, một ngày rằm tháng tới trăng sáng, trong ngôi đền này. Và dáng vẻ thướt tha của cô lướt đi rất nhanh như thể trốn chạy anh. Lúc đó, anh chỉ muốn có được cô.

Buổi hẹn hò đầu tiên trong một đêm trăng rằm

Từ buổi gặp đó, hai người luôn nhung nhớ về nhau. Ngày nào anh cũng ghé qua đền để mong gặp cô nhưng không thấy. Còn cô thì nhờ cô hầu cận qua đó xem xét. Rồi cũng đến ngày rằm. Cô  thướt tha trong bộ áo hoa nhẹ nhàng đi đến. Họ nhìn nhau xao xuyến, cả 2 như muốn lao vào nhau.

Cúi mặt thẹn thùng, rồi cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh. Cô sợ sẽ bị anh phát hiện ra sự nhớ nhung trong đôi mắt mình. Anh tiến lại gần, cầm tay cô thật chặt, cô bối rối rụt tay mình lại. Anh xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình. Họ lại trò chuyện cùng nhau, nói về rất nhiều chủ đề, văn chương, đàn hát và thậm chí cả võ nghệ. Anh rất bất ngờ vì cô cũng am hiểu cả võ nghệ. Cô lại phải rời đi.

Những buổi hẹn hò bí mật

Và họ  gặp nhau vài lần như thế, tình yêu, sự nhớ nhung trong cô ngày một lớn dần lên. Rồi một ngày không đừng được, họ đã lao vào nhau. Và cô đã trao cho anh thứ mà cô đã gìn giữ, sự trinh tiết của một cô gái. Anh hứa rằng sẽ luôn yêu thương cô đến suốt cả cuộc đời.

Cô nói cho anh về cuộc đời mình, về nơi cô đang ở. Anh thật bất ngờ về điều này. Một cô gái như cô ở chốn lầu xanh, và sự trinh tiết của cô. Điều đó càng khiến anh thêm  yêu mến và ngưỡng mộ cô. Anh hứa sẽ quay lại và giải thoát cho cô. Cô cũng không biết về thân phận thực sự của anh

Họ cứ hẹn hò bí mật với nhau như vậy, chỉ có người hầu cận thân tín của cô là biết rõ. Với anh, cô thấy được sự yêu thương, che chở, có sự ngưỡng mộ đối với một người đàn ông. Khác hẳn đám đàn ông ở chốn lầu xanh kia. Họ chỉ biết đến để được chiếm lấy thân thể cô, được cô mua vui cho chúng.

 Trở thành vợ Vua

Anh tâm đầu ý hợp với cô cả về văn chương và võ nghệ. Tiếng đàn và giọng hát của cô như một tình yêu tan chảy lồng ngực anh, nó khiến cả hai thổn thức không ngừng. Rồi một ngày anh đến, lúc này anh đã là 1 vị tướng lĩnh và sắp trở thành Vua.

Anh đến chuộc cô và đưa cô về Phủ. Cô bất ngờ vô cùng. Anh là một vị tướng lĩnh, sắp là một vị hoàng đế của triều đại. Trong suốt thời gian quen và yêu nhau, Anh không hề nói cho cô biết. Anh tổ chức một lễ đón rước cô rất trịnh trọng và đưa cô vào Cung. Cô cứ ngỡ đó là một giấc mơ.

Anh sắc phong cho cô một chức vị rất cao quý, nhưng cô không phải là người vợ đầu của anh. Nhưng cô hiểu, là vua, anh sẽ có rất nhiều Phi tần khác. Cô chỉ biết yêu anh tha thiết, và chắc anh cũng vậy. Anh muốn đưa và sắc phong cho cha cô, nhưng ông từ chối. Và cha cô là ông bố duy nhất, có một cuộc sống bình dị ở một làng quê. Họ tôn trọng ý kiến của cha cô.

Bước ngoặt của tình yêu sau khi sinh con

Từ khi vào cung, cô vẫn được anh yêu chiều, cứ thể như anh quên hết các người vợ khác. Anh chỉ sủng ái mỗi mình cô. Cô chìm đắm trong men tình, và tự tin rằng tình yêu của anh sẽ không thay đổi như anh đã hứa. Chính vì thế mà cô cũng luôn tự cao với những Phi Tần khác.

Rồi cô có bầu. Anh cũng bận bịu hơn với việc nước, xây dựng và củng cố đất nước. Thường xuyên phải rời cung đi vi hành, anh chỉ gặp cô những lúc ở trong cung. Trong đầu anh giờ chỉ là những kế hoạch và chiến lược. Cô cảm thấy tình cảm của anh đã phai nhạt.  Dù cô có buồn, giận hờn, thì anh cũng không nhận ra.

Cô sinh con, anh rất vui mừng. Nhưng nó cũng như bao người con khác, anh không thật sự coi đó là thái tử được cưng chiều. Điều đó khiến cô buồn vô cùng. Anh đã thay đổi rồi ư, cô tự trách vì sao anh lại trở thành Vua, để cô không thể sở hữu anh.

Sự xuất hiện của một người phụ nữ khác

Thời gian cứ thế trôi đi. Một ngày, anh dẫn về một người phụ nữ, cô ta cũng rất xinh đẹp, không  kém gì cô. Cô thấy anh nhìn cô ta thật trìu mến. Hình ảnh này làm cô nhớ lại những kỷ niệm, ánh mắt của anh năm đó. Những ngày đầu họ  mới gặp và yêu nhau. Trái tim cô như tan vỡ, tình yêu của anh dành cho cô giờ đã được thay thế bởi người phụ nữ kia.

Anh mê mệt cô ta, dành thời gian bên cạnh cô ta. Cô ghen ghét, kẻ đã cướp đi anh của cô. Trong mắt cô, cô ta giống như một con quỷ. Cô ra sức để nũng nịu anh khi gặp nhau. Dù cô có trách móc, giận hờn anh thì anh cũng chỉ mỉm cười. Cô nói anh đã thay đổi, không còn yêu cô như anh đã hứa. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Nhưng chỉ có thế, anh vẫn rất quấn quýt bên cô gái kia, số lần anh gặp cô cũng ít dần đi. Cô lên kế hoạch cướp lại anh.

 

 

Khi tình yêu biến thành sự thù hận

Cô nhờ vào những mối quan hệ thân quen, tìm cách hãm hại người phụ nữ kia. Để chứng minh cho anh thấy cô ta là một con quỷ, muốn ngai vàng và đất nước của anh chứ chẳng yêu thương gì anh cả. Nhưng điều đó chỉ làm cho anh yêu cô ta thêm. Anh ngày đêm chìm trong yến tiệc cùng người phụ nữ đó. Cô thấy anh như bị bỏ bùa, mà không tìm cách nào để giúp anh được.

Người phụ nữ này cũng thật cao tay, cô ta biết được âm mưu của cô. Cũng đối phó lại. Cô ta tìm các bằng chứng và chơi ván bài lật ngửa với cô. Bị bại lộ âm mưu hãm hại cô ta và anh phát hiện ra âm mưu của cô. Anh giận cô , trách cô thật nhỏ nhen, thật không xứng đáng với sự tin yêu trước kia của anh dành cho. Cô đã thất bại. Anh xa lánh cô hơn, con trai của cô cũng không được anh để ý tới nữa. Cô bắt gặp những lần anh ôm ấp người phụ nữ kia, trên bàn tiệc hay trong khuôn viên cung, họ nhìn nhau thật âu yếm. Lúc này, mọi thứ với cô như sụp đổ.

Khi thù hận trở thành cực đoan

Cô thẫn thờ bước đi, tới một cái hồ, cô nghĩ tới cái chết. Dưới mặt nước, gương mặt cô cong queo theo làn nước. Giờ nhìn cô đã héo hon như vậy rồi sao? Cô gái kiêu sa, diễm lệ giờ mặt mũi đã hốc hác, gương mặt luôn ủ rũ buồn bã. Giờ cô đã thành ra như vậy rồi sao, cô thấy buồn cho chính bản thân mình.

Cô hận anh, hận người phụ nữ kia, vì họ mà cô ra nông nỗi này. Họ đáng bị hạ bệ và trừng phạt. Gương mặt cô sục sôi sự thù hận. Cô bước về Cung của mình, và bắt đầu nghĩ kế hoạch sẽ đưa con mình nối ngôi. Anh giờ chỉ có tửu sắc, tiệc tùng, thật không đáng là một vị Hoàng Đế để dân chúng tin tưởng. Cô đưa con trai mình tiếp cận với các vị quan văn võ trong Triều và nhờ họ dạy dỗ nâng đỡ. Tin rằng, những vai vế và tài năng của những người thầy này, con cô sẽ sớm bộc lộ tài năng và được ủng hộ cương vị kế thừa ngai vàng.

Người tính không bằng trời tính, con cô không đủ mạnh để được kế ngôi làm Thái tử. Con út của anh được đưa lên làm Thái tử khi tuổi còn rất nhỏ, tất cả cũng là sự nhúng tay của người phụ nữ kia. Triều đình bắt đầu trở nên loạn lạc. Cô biết rồi cuộc tranh giành quyền lực giữa các Hoàng tử sẽ nổ ra. Hoàng tử cả đã ngang nhiên giết hại Thái tử. Còn anh thì không dám ra tay xử tội. Anh còn lập Hoàng tử cả làm Thái tử kế nhiệm. Và cô biết, giờ mình không còn gì quan trọng hay được anh để tâm tới nữa. Cô muốn được về thăm cha. Và anh đồng ý.

Cuộc viếng thăm quê hương

Trở về thăm cha sau bao ngày xa cách, cô quỳ xuống dưới chân cha và khóc nức nở. Cha cô xoa đầu con và nói “mọi sự trời đã định, con chẳng thể thay đổi được ý trời, chi bằng hãy bình an với bản thân mình”. Cô muốn mẹ con mình được ở lại cùng cha. Nhưng ông từ chối. Ông nói rằng “đó không phải là số mệnh của con”. Thằng con thì rất thích được ở đây cùng ông. Ở đây nó thấy được tự do, không phải học hành hay phải làm theo các nguyên tắc lễ nghĩa trong cung, không phải cố gắng thể hiện bản thân mình với các thầy giáo của mình. Nó xin mẹ và ông cho được ở đây. Ông nó từ chối, nói đây không phải là nơi dành cho nó.

Mẹ con cô lại quay trở lại cung vua. Cô như mất phương hướng, chẳng biết mục đích của  mình ở trong cung để làm gì nữa. Cô không còn quan trọng nữa rồi, thế lực đã nằm trong tay người phụ nữ kia. Triều đình đang loạn lạc, vua thì chỉ ham chơi tiệc tùng. Anh thật khác từ khi gặp người phụ nữ kia.

Mất đi mục đích khi mất đi người yêu

Rồi những cuộc bạo loạn xảy ra, anh bị đầu độc và chết. Thái tử cũng bị hãm hại mà bỏ mạng. Một vị tướng khác đã có công dẹp loạn và nối ngôi. Nhưng cô biết âm mưu của họ và người phụ nữ kia. Trong đám tang của anh, các Hoàng Hậu và Phi Tần khác thì khóc và buồn rầu, nhưng riêng người phụ nữ kia thì không. Mang một sắc thái của Vương Hậu, cô ta đứng lên chỉ đạo nhà nước, như thể đó cô sẽ kế vị anh.

Sau cái chết của anh, cô mất đi hết lý tưởng sống, và chẳng có lý do gì để tiếp tục sống ở đây nữa. Cũng chẳng còn tham vọng đưa con lên nối ngôi vua. Cô xin được về quê sinh sống cùng cha già, để phụng dưỡng Người. Nhờ những thế lực quen biết trước đó, cô đã được chấp thuận.

Cô rời cung một mình về phụng dưỡng cha, đứa con thì ở lại đó, nó vẫn là một Hoàng tử. Sau khi vị tướng kia nối ngôi, các hoàng tử cũng bị phết truất. Có một số không phục tùng vua mới nên bị hãm hại chết. Con cô may mắn không bộc lộ tài năng và dã tâm nên được tha mạng, lo cất nhắc thành một vị quan nhỏ. Nó xin được về quê ngoại để tiện bề phụng dưỡng ông ngoại và mẹ. Vị tướng kia lên ngôi, người phụ nữ kia sau đó trở thành vợ ông ta, lên làm Hoàng Hậu. Thế lực của cô ta bành trướng.

Cái chết và lời trăn trối trả thù tới đứa con trai

Cô nghi ngờ bà ta đã có dã tâm hãm hại anh, để đưa tình nhân lên ngôi và cả 2 cùng nhau thống lĩnh đất nước. Lòng căm hận  trỗi dậy và cô muốn trả thù. Cô muốn con trai mở rộng quan hệ, để lôi kéo các tướng lĩnh để có một đội quân lớn mạnh. Một ngày nào đó, nó có thể lật đổ vua mới, giành lại Vương triều. Nhưng không  như cô kỳ vọng, nó không có ham muốn đó, mọi mối quan hệ của nó chỉ là văn chương.

Cha cô qua đời, không lâu sau đó sức khoẻ cô cũng yếu dần. Sự đau buồn và thù hận làm cho cô mờ mắt. Các thầy y không thể cứu giúp cô khỏi bệnh. Trước khi cô chết, cô nói với con trai “hãy mở rộng quân đội, lập đội quân với các tướng lĩnh ở các vùng, giành lại ngai vua, trả thù cho cha con”. Nó gật đầu, rồi cô nhắm mắt từ trần. Cô chết biết thành ma, lang thang đi tìm anh.

 

 

Quay về tuổi thơ

Cô được sinh ra trong một gia đình quan lớn. Cha cô là một vị quan ở một Phủ, ông vốn rất nghiêm minh và nhân từ. Chính điều này đã khiến rất nhiều quan khác ganh ghét, và tìm cách hãm hại. Mẹ cô mất khi cô còn nhỏ. Cô lớn lên cùng cha. Và chính vì vậy cô rất thân thiết và được cha cưng chiều. Cha dạy cô rất nhiều thứ về văn chương, thậm chí cả về quân sự, võ nghệ.

Số phận không may, cha bị đám quan lại hãm hại. Chúng dàn dựng những giấy tờ giả, tố cha cô tham nhũng, bị tịch thu tài sản và đứng trước tội bị tống vào tù giam. Để cứu cha, cô bị đẩy bán vào lầu xanh. Ở chốn lầu xanh, với tài ăn nói và sức hút, cô đã nhờ vả được những vị quan cứu giúp cha mình. Cha cô được tha tội và bị đầy về quê, sống một cuộc sống của dân nghèo. Ông thường làm thơ và dạy học cho đám trẻ nhỏ ở đó.

Còn về phận cô, tuy sống trong lầu xanh, với tài năng và sắc đẹp, cô được nhiều công tử, quan lớn để ý, nhưng cũng không ít người ganh ghét. Những vị quan bị  cô khước từ, những cô gái bị mất miếng mồi lớn. Họ tìm cách hãm hại cô nhưng đều không thành. Cánh tay che chắn cô quá lớn. Trong thời gian ở lầu xanh, Cô được Tú bà dạy một mánh khoé khi hầu đàn ông, và làm họ mê miệt, và thậm chí họ còn nghĩ đã được ngủ cùng Cô. Đó là một hương thơm, và âm thanh từ tiếng đàn của cô phát ra. Những người đàn ông cứ ngỡ đã được cô cung phụng, nhưng thực tế họ chẳng nhớ gì khi ngồi đối diện cô, và hầu như bị ảo tưởng khi nghe cô đàn.

Anh là một ngoại lệ, mọi chiêu thức đó của cô bị vô tác dụng đối với anh. Đó là do trái tim cô đã thổn thức khi nhìn thấy anh, đó thứ tình yêu chân thành của một cô gái dành cho một chàng trai. Và anh còn là một ân nhân của cô. Thứ đó còn lớn hơn cả tình yêu. Cô coi anh là tất cả, người có ơn lớn nhất đối với cô. Tự hứa với bản thân, sẽ yêu anh và phụng sự anh đến hết cả cuộc đời để trả ơn nghĩa này.

Cuộc gặp gỡ người thân sau khi chết

Khi chết thành ma, cô nhìn thấy anh. Anh vẫn dáng người cao lớn đó, nhưng vẻ mặt ủ rũ, tay anh buông thõng, đang cúi mặt bước đi lững thững. Cô như muốn gọi anh, nhưng anh không để ý. Anh không chú ý tới cô.

Cô thấy cô gái mà cô hận thù, cô ta cũng đang dằn vặt bản thân mình. Số phận của người phụ nữ xinh đẹp mà lận đận. Cô ta cũng không muốn làm vợ hết người này tới người khác. Như một sự sinh tồn và số mệnh của cô ta đã được định sẵn. Cô ta không còn sự lựa chọn nào khác. Cảm nhận được sự cô đơn khi nhìn người phụ nữ đó và cô thấy trái tim bình an hơn. Cô không thấy hận cô ta nữa, mà thấy thương nhiều hơn.

Rồi cha cô xuất hiện, ông với gương mặt hiền từ, mỉm cười nhìn cô. Ông đã từng rất ân hận vì đã đẩy cô tới chốn lầu xanh. Nhưng rồi cuộc sống ở nơi thôn quê và kinh nghiệm, học hỏi của mình, ông nhận ra đó thật là nơi thật thanh bình. Ông luôn mong cô sẽ được sống hạnh phúc. Khi biết được lá số tử vi của cô, ông hiểu rằng, cuộc đời cô do trời đã định, lẽ ra cô đã làm được hơn thế. Ông bình thản với tất cả mọi thứ xảy ra, kể cả lòng hận thù của con gái. Cô khóc nức nở khi gặp lại cha.

Cô chỉ muốn thốt lên rằng, vì cha, vì cha mà cô phải bán thân vào lầu xanh. Vì thế mà cô đã gặp anh, đã yêu anh và mang ơn anh. Cô sống như thể vì anh. Cô nghĩ tình yêu dành cho anh là thứ để trả ơn nghĩa ấy. Và khi anh không cần cô nữa, mục đích cuộc đời của cô tan biến, cô sụp đổ. Chỉ còn sự hận thù. Cô cứ khóc nức nở trong lòng cha. Hoá ra, cả tuổi thanh xuân và quãng đời còn lại, cô chỉ biết sống vì người khác, vì cha, vì anh. Chưa một lần vì bản thân mình.

Tiếp đó, con trai cô xuất hiện. Nó buồn bã đi tới. Gương mặt nó như muốn nói xin lỗi cô. Nó đã không thực hiện lời trăn trối của cô trước khi cô lìa đời. Như muốn trách cô, vì cái gật đầu với cô, mà nó dành cả quãng đời sau đó chỉ để sống vì cô, vì sự hận thù của cô. Rồi ngay từ nhỏ, cô định hướng học hành, tìm thầy cho nó. Mong nó tài giỏi, nhưng cô chưa một lần muốn biết nó thực sự muốn gì. Nó sống cả cuộc đời là vì cô, không thể nói với cô về ước vọng của bản thân. Nó tự trách mình. Chưa bao giờ nó mong muốn được sinh ra là con của anh và cô, không muốn là con Vua.

Cuối cùng là mẹ cô xuất hiện. Bà nhìn cô và khóc. Bà như muốn nói với cô ngàn lời xin lỗi. Xin lỗi đã bỏ lại cô từ khi còn rất nhỏ, đã khiến cô thiếu sự chăm sóc của một người mẹ. Bà cũng tự trách bản thân mình.

Chữa lành và siêu thoát

Và thế là tất cả bọn họ cùng ôm lấy nhau và khóc. Sau đó cha cô bay lên, mẹ cô cũng bay lên. Hai mẹ con cô nhìn anh. Anh vẫn đang vẻ mặt buồn bã, ủ rũ. Trong lòng anh còn rất nhiều trăn trở khác. Cô biết, cô không còn dành cho anh nữa, duyên nợ của cô và anh đã hết. Cô và con nhìn bố mẹ cô, họ mỉm cười và tất cả cùng bay lên. Họ cùng nhau siêu thoát.

Quá trình đặt tay  và cảm nhận

Khi đặt tay tay trong HR vào tim và luân xa 2. Khi một loạt các tư tưởng liên quan tới người cha, người mẹ, người chồng và con trai, đều thấy con ma là cô có các trục sau đen xì. Đặc biệt, trong lúc đặt tay luân xa 2 đằng sau rất đau. Khi một loạt các hình ảnh lên sau đó thì xuất hiện một cái lốc xoáy xám đen phía sau tim, nó đang xả khí xám đen. Sau đó một hồi thì thấy vùng tim sáng lên, trục trước có màu xanh lá sáng, trục sau có màu vàng nắng, nhưng vẫn chưa sáng lắm.

Kết thúc buổi xem timeline và đặt tay thì nhận ra tư tưởng gốc liên quan tới yêu thương bản thân, chấp nhận bản thân và sự khẳng định bản thân. Nó liên quan hầu hết tới trục sau. Tư tưởng  đầu tiên là chưa hề biết yêu thương bản thân, hầu như chỉ sống vì người khác. Giống như một trạng thái sống không biết mục đích, không xác định được lý tưởng của bản thân và thiếu tính hành động mạnh mẽ. 

Khi tư tưởng này thái quá nó thành cực đoan,  chỉ biết đến bản thân mình nó thành tự cao, tự đại, không để ý tới người khác. Tình yêu khiến cô gái luôn ở hai thái cực đó mà không đi tới điểm cân bằng. Khi yêu thương biến thành thù hận sẽ đánh mất bản thân. Và khi hận thù trở thành tình yêu sẽ đánh mất mục đích. Cực âm sinh dương, và cực dương rồi lại sinh âm.  Vạn vật luôn xoay vần trong vòng tròn âm dương. Đó là lẽ tự nhiên.

Quá trình chữa lành đang và còn tiếp tục.