Bạn đã bao giờ hỏi “mình có thật sự yêu thương bản thân mình?” và “như thế nào là yêu thương bản thân?”. Ta cố gắng làm việc, cố gắng để có danh vọng, có tiền tài… những thứ đó làm ta vẻ vang, mở mày mở mặt  với mọi người. Và bố mẹ, người thân ta thấy vui lòng. Rất nhiều thứ ràng buộc khác trong cuộc sống, ta chạy theo nó và có lúc đã quên mất bản thân mình thật sự cần gì, muốn gì.

Trong một buổi học với chủ đề “trải nghiệm tiền kiếp về một cuộc đời mà mình đã không yêu thương bản thân”. Chúng tôi đã có những trải nghiệm rất thú vị về điều này. Bài học và hoàn cảnh đến với mỗi người hoàn toàn khác nhau.

Đôi khi ta nghĩ mình thật sự đã yêu thương bản thân, nhưng rồi nó lại không phải vậy. Bài học đưa tới cho ta không như ta nghĩ. Bạn biết cái kết của timeline khi chữa lành tới lần thứ hai mới có một cái kết hạnh phúc hơn, đó là gì không?  Đó là “hãy buông bỏ, chấp nhận, linh hoạt để tồn tại và thảnh thơi tận hưởng cuộc sống”.

Với việc thấu hiểu về tư tưởng, cảm xúc và hoàn cảnh trong timeline, sẽ cho bạn một bài học, cái nhìn khác hơn về bản thân mình. Và một ngày, bạn sẽ thấy “trải nghiệm sống trên Trái Đất là một món quà vô giá trong hành trình tiến hoá của linh hồn”.

Tiền kiếp về một cuộc đời đã không yêu thương bản thân

Một người phụ nữ da đen Châu Phi đang đi trên sa mạc, cô mang một bộ đồ màu trắng dài. Trông cô thật nổi bật giữa sa mạc cát mênh mông. Cô đang đội một cái thúng trên đầu, tay phải cô đang giữ thúng, tay còn lại thì dắt một đứa nhỏ khoảng 6,7 tuổi.

Nơi đây thật khô hanh và nóng nực. Cô gái và đứa nhỏ trông bóng loáng với nước da đen và mồ hôi của họ chảy tứa ra. Đi được một hồi, họ tới một khu dân cư. Tới một ngôi nhà gỗ, cô mở cửa và bước vào. Ngôi nhà được dựng tạm, với tường rào là các thân cây nhỏ, đóng thành cọc bao xung quanh. Một người đàn ông da đen đang ngồi trên giường, gương mặt anh ta thẫn thờ. Đó là chồng người phụ nữ. Đứa nhỏ cô đang dắt là con gái của cô và người đàn ông này.

Cô bước tới góc nhà, đặt chiếc thúng xuống sàn và lấy đồ chuẩn bị bữa tối. Trong căn bếp đơn xơ, không có nhiều đồ đạc. Sau khi chuẩn bị đồ ăn xong, ba người họ ngồi ăn trên nền đất. Người chồng trông như mất hồn, ông không nhận biết được xung quanh. Không có một phản ứng gì trong bữa ăn, ông ăn như một robot chậm dãi và uống một ngụm rượu. Người phụ nữ thấy bực tức mà không thể nói cho chồng mình hiểu. Cô không thể ngăn lại lão, lão đã bị quá nặng.

Sau bữa ăn tối, trong bộ lạc có một buổi tụ họp quây quần. Tất cả mọi người cùng nhau ngồi quanh đống lửa lớn, nhảy múa và ca hát. Chồng cô lại tiếp tục uống rượu và ăn thịt. Cuộc sống của họ vào những ngày hôm sau cũng vậy. Hàng ngày, cô đi làm dắt theo con gái. Và sau mỗi tối, bộ lạc luôn có những cuộc ăn uống vui chơi cùng nhau.

Sự vùng lên chống lại truyền thống của bộ lạc

Một ngày nọ trong bữa tiệc, cô thấy những cuộc vui chơi quá vô nghĩa. Cô bực bội mỗi khi trở về nhà, chồng cô chìm đắm trong thú vui với rượu. Để rồi không còn nhận biết được gì. Cô đã vùng lên và phản đối. Nhưng không ai lắng nghe cô, họ mắng mỏ rồi ném về phía cô những viên đá nhỏ, những thanh củi, và thậm chí cả những thanh củi lửa đang cháy.

Người cô đau đớn, bím bầm với những vết bỏng. Quá uất ức và bực bội, cô quyết định đưa con gái rời bỏ nơi này, để mặc chồng cô ở đó. Họ đi rất lâu trên sa mạc, và cuối cùng tìm tới một bộ lạc mới. Nơi đây nhà cửa được làm bằng đất và lợp mái bằng rơm khô. Xung quanh vẻ vắng vẻ. Cô không thấy phụ nữ,  có vài người đàn ông, họ trông như những người thợ săn thú.

Chạy thoát và rơi vào bộ lạc chỉ có những người đàn ông thèm khát dục vọng

Cô bước tới trước một ngôi nhà, mở cửa ra và bước vào. Trong đó có 4 người đàn ông, họ đang say sưa rượu thịt. Cô hốt hoảng và vội dắt con quay đầu lại, nhưng đã quá muộn. Đám người đã đuổi kịp cô. Một người đàn ông bế thốc con gái cô lên, một người ghì chặt tay cô, mặc cho cô có vùng vẫy. Chúng dẫn cô và cháu bé vào trong nhà. Rồi chúng bắt đầu giở trò đồi bại. Chúng thay nhau hãm hiếp cô và đứa nhỏ, mặc dù nó còn rất nhỏ.

Cô thấy đứa nhỏ gào thét đau đớn, nó vùng vẫy, giãy giụa. Lũ đàn ông thì như những con thú, chúng sung sướng với con bé. Một gã khác cũng làm như vậy với cô. Cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra, thì bị gã đánh bầm tím mặt mũi. Đau đớn và tuyệt vọng, cô thấy cuộc đời thật tăm tối.

Và những ngày sau, cuộc sống nơi đây như địa ngục. Hai mẹ con cô bị giam trong nhà và chịu sự giám sát của bọn chúng. Cô phải làm việc nhà và hàng đêm phải phục vụ những gã đàn ông này. Cả con gái tôicũng vậy. Nó đau đớn, luôn co ro, sợ hãi, lúc nào cũng nép vào lòng cô. Cô chỉ muốn chết đi cho
xong. Nhưng nhìn con gái còn nhỏ, cô thật không muốn để nó chết theo mình. Cô ôm nó, động viên và an ủi để nó cố gắng mạnh mẽ “chúng ta sẽ thoát được khỏi nơi đây. Phải trốn thoát khỏi đây, cô lên một kế hoạch giải thoát bản thân và con gái.

Kế hoạch trốn thoát

Một ngày, khi tất cả những gã khác đã ra ngoài đi săn, chỉ còn một gã ở nhà canh chừng. Hắn đang ngồi lim dim bên ngoài hiên nhà. Cô đưa cho con gái một cái rổ nhỏ chứa đồ ăn và ra hiệu
mang ra mời gã. Đi theo sau con gái, cô cầm theo một chai nước. Họ bước lại gần gã. Gã tròn mắt ngạc nhiên. Đứa nhỏ đưa rổ đồ ăn ra, ra hiệu mời gã. Ngay lúc đó, cô đưa hắn chai nước. Dừng lại, gã dò xét thái độ hai mẹ con. Hắn mỉm cười với kiểu thoả mãn.

Nhận lấy cái rổ thức ăn, rồi  gã đột nhiên kéo đứa trẻ vào lòng, ôm lấy nó và vuốt ve. Cô phẫn uất, cầm cái chai đập mạnh vào đầu gã, máu bắt đầu chảy, cái chai vỡ tan. Gã quá bất ngờ và đau đớn.  Hất mạnh đứa nhỏ ra, gã quay sang phía cô và túm tóc, tát cho cô mấy cái bạt tai. Cô đau đớn vùng vẫy. Đứa nhỏ nhanh nhẹn chộp lấy lấy thanh gỗ nhỏ gần đó và nện vào người gã.

Sự chống trả và chạy thoát khỏi động quỷ

Gã quay sang nhìn nó. Mắt gãt trợn tròn, dữ tợn. Phát điên, gã một tay giữ tóc cô, một tay tóm lấy thanh gỗ và hất mạnh ra xa. Đứa bé bị ngã mạnh xuống nền đất, đau đớn oằn oại. Lấy hết sức cố gắng, cô rút con dao nhỏ được dấu trong người, rồi đâm vào mạng sườn của hắn. Máu bắt đầu túa ra. Gã quá bất ngờ, mắt trợn tròn đầy tức giận. Giờ trông gã như một con thú phát điên vì vừa bị tấn công. Hất mạnh cô về phía mô đất lớn, rồi gã quỳ gục xuống ôm lấy vết thương.

Gã đang chảy rất nhiều máu, từ đầu và từ mạng sườn. Sau cú hất mạnh và va vào mô đấy, cô đau đớn vô cùng. Cô vội vơ lấy thanh gỗ bên cạnh, chạy tới để đánh gã. Gã thấy vậy, liền giơ tay lên đỡ và bắt đầu gầm rú. Sau một hồi vật lộn, gã ra nhiều máu hơn. Vết thương khá sâu và hắn đã gục ngã. Cô cố gắng hết sức đi tới phía con gái và đỡ nó dậy. Hai người họ cố gắng chạy thoát. Đứa trẻ bị đau nên khi đi được một đoạn nó lại rên lên đau đớn, muốn dừng lại nghỉ.

Cô lo sợ bọn chúng sẽ đuổi tới nơi lên cố gắng động viên con. Đứa nhỏ không thể cố được. Cô liền cõng nó và cố gắng bước đi càng xa càng tốt. Lúc này chỉ còn là sự sống, cô quên hết tất cả mọi thứ, cơn đau hay mệt mỏi trên mình. Họ đi mãi, đi mãi  vào sâu trong sa mạc, không một bóng người. Toàn thân cô giờ đãmệt dã rời. Đứa bé cũng quá mệt và ngủ thiếp trên lưng cô từ lúc nào. Cô ngã gục và thiếp đi.

Rơi vào tay một mụ phù thuỷ

Trong cơn mệt mỏi, cô lờ mờ thấy một bà lão. Bà mặc đồ đen, tóc trắng, mũi dài hơi khom. Đầu bà trùm một cái khăn đen, tay cầm một cái gậy dạng rễ cây đứng trước mặt cô. Trông bà chẳng khác gì một mụ phù thuỷ. Bà lão cúi xuống nhìn họ, rồi cô thiếp đi tiếp.

Tỉnh dậy, cô thấy mình ở trong một toàn lâu đài cổ, lạnh lẽo và hoang vắng. Xung quanh toàn là đá và phủ đầy rêu. Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng và tìm hiểu xung quanh. Nơi đây không một bóng người. Bất chợt, cô nghe thấy một tiếng cười khe khẽ từ phòng bên cạnh. Cô bàng hoàng khi thấy bà lão đang chải tóc cho con gái mình. Điệu cười của bà đầy nham hiểm.

Trông con gái cô lúc này giống như một nàng công chúa nhỏ. Nhưng khuôn mặt  nó vô hồn. Nó đang thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Cô hoảng hốt chạy lại gần, ôm lấy con bé, giằng ra xa khỏi bà lão. Bà ta vẫn bình tĩnh cười khà khà, rồi chậm dãi nói“giờ con bé là của ta”. Cô giật mình quay sang nhìn con, nó như 1 người vô hồn, không nhận ra cô, không một cảm xúc hay một phản ứng. Giờ trông nó chẳng khác gì bố nó khi uống quá nhiều rượu.

Sự giam hãm và tuyệt vọng

Cô cố gắng nói chuyện và hỏi con, mong nó có một phản ứng gì với mình, nhưng không. Đau đớn, cô khóc lên từng hồi rồi gào thét, khiến cả vùng núi vang vọng tiếng thét. Giá như có ai đó nghe thấy và thấu hiểu cứu rỗi cô và con gái lúc này.

Những ngày sau đó,  bà lão yêu cầu cô phải làm mọi việc trong toà lâu đài nếu cô muốn được ở gần con gái. Cô dọn dẹp mọi nơi như một người phục vụ. Lo cho bữa ăn, quần áo của bà lão và con gái cô. Đứa nhỏ vẫn không có tiến triển hay thay đổi gì. Nó được bà lão chăm chút nhưng gương mặt thì vô hồn. Cô cố gắng tìm hiểu vì sao con mình lại bị như vậy nhưng mọi thứ vô ích. Xung quanh cô bị đóng băng. Căn phòng của bà lão là nơi duy nhất cô không bao giờ được lại gần.

Phát hiện nơi bí mật giam hãm tâm hồn của đứa con

Cô tò mò về căn phòng đó, nơi duy nhất cô có hi vọng giải cứu con gái mình. Ngoan ngoãn nghe lời bà lão, cô hi vọng có thể tìm ra chút manh mối. Đằng sau sự phục tùng, cô chú ý về bà ta hơn. Cô phát hiện ra, mỗi khi vuốt ve, chải chuốt cho con gái cô xong, bà ta lấy những cọng tóc rụng của nó và mang chúng tới căn phòng bí mật đó. Căn phòng được mở ra bởi chiếc gậy bà ta luôn mang theo.

Khi bà ta bước vào bên trong thì sau đó cửa tự động đóng lại. Cô quay lại nhìn căn phòng của con gái, cửa cũng đã đóng sập lại. Không có chìa khoá hay bất kỳ cái gì để cô có thể vào với con. Chỉ khi bà lão cho phép cô mới được lại gần nó. Ngày qua ngày cứ qua đi, cô lầm lũi làm việc trong toà lâu đài và tìm cách lấy chiếc gậy, mong khám phá căn phòng bí ẩn kia.

Cô nhận ra mỗi khi bà ta bước ra từ căn phòng bí ẩn và trở ra với con gái cô, trên tay bà ta luôn mang theo chiếc lược và chải tóc cho con cô. Trong chiếc lược có một chất gì đó. Mỗi khi bà ta chải tóc cho con gái cô, sau đó nó trở nên thẫn thờ hơn.

Sự thật sau những nắm tóc của con gái

Ngày nọ, cô được phép ở bên và ôm ấp con, cô lén lút giật một nhúm tóc của con và dấu vào chiếc váy của mình. Trở về phòng mình, cô cho nhúm tóc này  vào nước rồi đun lên. Thật lạ, mớ tóc này đổi màu, nó mềm ra như những cọng rau. Dùng đũa khuấy đều, cô thấy những cọng tóc tan ra như pha bột. Cô bắt đầu thử thứ nước dùng này trên những con chuột, con mèo, con cóc trong toà lâu đài. Rồi cô phát hiện ra mỗi khi chúng uống thứ thuốc này, chúng đều trở nên đờ đẫn và ngủ thiếp đi. Sau đó vài giờ  thì tỉnh lại và lại trở nên bình thường.

Lần tiếp theo, cô được phép lại gần con gái. Cô tìm cách lấy nhiều tóc của con hơn. Và để không cho bà lão biết, cô đã cố tình làm tóc con bị rối lên, rồi lại dấu vội vào váy. Bà ta trở vào và thấy tình trạng của đứa bé như vậy, thì bực tức và quát mắng cô, đuổi cô ra khỏi phòng. Cô trở về căn bếp, chuẩn bị bữa cơm.

Kế hoạch tìm hiểu bí mật và thuốc giải cứu con gái

Cô bắt đầu nấu thứ nước như cô đã làm trước đó, và dùng nước đó để nấu thành một bát canh. Bữa tối đã sẵn sàng. Như mọi ngày, cô bưng đồ ăn lên cho bà lão và con gái mình. Tất nhiên, cô chưa bao giờ được ngồi ăn cùng hai người họ. Cô chuẩn bị xong xuôi rồi cúi đầu bước ra ngoài. Đợi vài phút sau, cô quay trở lại, bà ta giờ đã ngủ gục trên bàn ăn. Con gái cô thì vẫn đang thẫn thờ nhìn về phía trước, không một biểu cảm.

Cô lại gần con, ôm con vào lòng và hôn lên trán nó. Vội quay sang lấy cái gậy từ bà lão, cô đi nhanh tới căn phòng bí mật. Cô thực hiện y như những gì đã thấy từ bà lão  và cửa đã mở. Bước vào trong căn phòng, rồi nó tự động đóng sập lại, cô bàng hoàng pha chút sợ hãi.

Nhìn quanh căn phòng, đây quả là một căn phòng rất kinh dị. Giữa phòng có một cái nồi nấu lớn, nó vẫn đang sục sôi, bên cạnh đó có hai cái chậu bằng gỗ cũng chứa đầy nước nóng. Xung quanh phòng có rất nhiều các cô thiếu nữ, nhưng trông họ gầy khô. Mái tóc của họ dài, xơ xác. Có rất nhiều váy vóc, nữ trang cạnh họ. Nơi trang trọng trong phòng là một cái bàn, trên đó có đặt một cái bình bằng vàng đồng rất cổ.

Bị phát hiện và cái chết của bản thân

Cô đầy tò mò với chiếc bình này. Rồi tiến lại gần. Đột nhiên cánh cửa bên ngoài mở ra, bà lão bước vào. Bà ta đang tức giận, gầm dú. Cô quá bất ngờ và sợ hãi. Bà ta lao nhanh về phía cô, giật lấy cái gậy. Bà ta bắt đầu đánh đập cô. Khi cô đã kiệt sức vì đau đơn, bà ta kéo cô tới một căn phòng trống rồi nhốt cô lại trong đó. Cô bị bỏ đói. Các vết thương bầm tím đau nhức, cô kiệt quệ.

Vài ngày sau, bà ta thả cô ra. Rồi bắt đầu dùng vũ lực, bắt cô làm các công việc hàng ngày, không quên nhắc nhở rằng nếu muốn được ở bên cạnh con gái hãy ngoan ngoãn nghe lời. Cô trở lại công việc. Do bị bỏ đói vài ngày cộng với thương tích, cô trở nên yếu ớt hơn. Cô không thể chu toàn mọi công việc như trước, điều đó khiến cô thỉnh thoảng nhận thêm đòn roi từ bà lão.  Sau một thời gian,  thấy cô không còn giá trị trong toà lâu đài, bà lão đã để mặc cô. Và cô chết trong sự kiệt quệ của bản thân.

Trở về tuổi thơ

Cô – một đứa bé khoảng 4,5 tuổi, đang ngồi chơi trên cát. Ngôi nhà cô cạnh sa mạc. Mẹ cô –  một người phụ nữ da đen, nhưng rất xinh đẹp. Bố cô thì như một tên bạo chúa. Ông hành hạ bà về thể xác mỗi ngày. Bà phải làm việc và phục vụ nhu cầu sinh lý của ông thường xuyên. Họ làm chuyện đó ngay trước mặt cô. Ông ta lôi mẹ cô ra, xé đồ và đánh bà.  Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mẹ đau đớn, và khóc nhưng không dám phản kháng lại. Thấy thương mẹ, nhưng cô không hiểu vì sao bà  lại không chống cự lại.

Cuộc sống của cô cứ diễn ra như vậy. Hàng ngày, cô chứng kiến cảnh mẹ mình vất vả làm việc, rồi sau đó bố bạo hành và hành hạ về thể xác.Khi cô khoảng 10 tuổi. Trong lúc cô đang chuẩn bị nấu bữa tối. Mẹ cô trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Bố cô lại gần và bắt đầu yêu cầu mẹ cô phục vụ nhu cầu. Bà van xin ông tha cho, nhưng ông như một con thú, tiến lại gần, lột đồ bà ra và bắt đầu cưỡng bức. Lần này, quá đau đớn và mệt mỏi, bà giãy giụa và kêu gào.

Như bản năng, cô chạy nhanh lại, cố gắng lôi bố ra khỏi mẹ, van xin bố đừng làm mẹ đau. Nhưng không được, ông vẫn như một con thú bị bỏ đói lâu ngày, ông hất mạnh cô ra. Cô văng tới vách tường và rên lên đau đớn. Mẹ cô kêu lên gọi cô. Bố cô lúc dừng lại và quay sang nhìn cô. Ánh mắt ông nhìn cô như muốn thèm khát cô. Ông bắt đầu lao vào cô, bế thốc cô lên, đưa sang căn phòng bên cạnh. Cô vùng vẫy
nhưng không thoát khỏi.

Mẹ cô lao theo, cố gắng van xin, can ngăn. Ông đè cô xuống, và bắt đầu xé đồ như đã từng làm với mẹ cô. Trong lúc tột cùng, mẹ cô túm lấy mẩu gỗ trong bếp đập vào đầu ông. Ông lờ đờ và buông cô ra. Bà bảo cô hãy chạy đi. Và cô cứ thế chạy vụt ra khỏi nhà, trong lòng đầy sợ hãi. Cô chạy mãi, chạy mãi vào sâu trong sa mạc. Đói và khát khiến bước chân cô chậm lại, lờ đờ rồi dừng hẳn. Nằm vật xuống cát, cô thấy nhớ mẹ vô cùng. Rồi bắt đầu khóc to, cô sợ hãi khi nghĩ tới cảnh bố sẽ đánh đập mẹ tàn nhẫn sau cuộc xung đột vừa rồi. Cô quyết định quay trở về.

Cố lết từng bước, cuối cùng cô cũng về được tới nhà. Cô mở cửa và  bước vào trong nhà lòng đầy sợ hãi, tưởng tượng ra cảnh bố sẽ lại hành hạ cô và mẹ cô. Rồi đập vào mắt cô lúc này là hình ảnh người mẹ, bà đang yếu ớt nằm trên giường, người bà nhợt nhạt. Ở góc đối diện, bố cô vẫn như một con thú vừa qua cơn thèm khát. Ông nhìn thấy cô, với vẻ mặt tức giận. Cầm theo cái roi, ông chửi bới và đánh đập cô. Lúc này, cô chỉ biết co người chịu trận. Cô thấy bất lực.

Những ngày sau đó, ông không đụng tới cô. Mẹ cô cũng khoẻ dần lên. Hai mẹ con thường hay ôm lấy nhau. Cô co ro trong lòng mẹ với sự sợ hãi. Chỉ có như vậy cô mới thấy an toàn. Một ngày, bố cô quyết đem cô cho một gia đình khác.  Ông không muốn nhìn thấy cô. Cô phải ra đi nhưng không thể chạy thoát, người mẹ không giúp gì được cho cô.

Cô đau đớn nhìn mẹ đang quì gối dưới sàn nhà, bàn tay bà đưa ra với về phía cô.  Bà đau đớn và khóc. Cô thấy sợ hãi vì sắp phải rời xa mẹ, sẽ mất nơi an toàn nhất, nơi mà cô thấy mình luôn được bảo vệ. Rồi đám người đến bế cô đi, cô giãy giụa và khóc lớn, nhưng chẳng ai ngăn cản. Bóng dáng cô cùng đám người rời xa khỏi ngôi nhà.

Cô được đưa tới một gia đình. Đó là ngôi nhà của một gã giàu có. Hắn có rất nhiều nô lệ, cung nữ xung quanh. Cô trở thành người giúp việc trong nhà, làm tất cả các công việc dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn, bưng bê  phục vụ cho mọi người. Ông chủ là một kẻ háo sắc, suốt ngày chỉ chìm trong rượu và sắc. Xung quanh gã có rất nhiều các cô gái, họ đứng quanh gã hàng ngày. Luôn nở nụ cười và vuốt ve nhau.

Một ngày như mọi lần, cô bưng đồ ăn lên cho mọi người và gã hướng cái nhìn về phía cô. Với vẻ mặt đầy thèm khát và muốn chiếm đoạt. Cô sợ hãi, vội vàng xin phép lui ra để chuẩn bị đồ khác. Vội vàng đi thật nhanh, trong lòng đầy lo lắng, cô biết rằng mình sẽ là người tiếp theo, giống như các cô gái bên cạnh gã kia. Nghĩ tới vậy thôi, cô đã rùng mình ghê tởm. Cô phải trốn thoát khỏi đây. Lấy cớ đi chợ mua thêm đồ, cô đi ra khỏi cổng và cứ thế cô bắt đầu chạy, càng xa càng tốt.

 

Tình yêu là sự buông bỏ và chấp nhận

Anthony-Intraversato-Unsplash

 

Cô chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng quá mệt mỏi, cô gục xuống giữa vùng đất hoang. Lác đác những khóm xương rồng, đám cỏ đang khô vì hạn hán. Bất chợt, có một chàng trai da đen đi tới, anh ta nhìn cô chăm chú. Như hiểu được tình hình, anh ta đưa cô cái túi nước anh ta đeo bên người. Cô đón lấy và uống nước. Một lát sau, cô bắt đầu tỉnh dần. Cô theo anh ta về nhà. Anh này cũng sống trong một bộ lạc. Sau đó, họ sống như vợ chồng ở đó.

Cô hàng ngày đi làm thuê cùng chồng và tới bữa thì về lo cơm nước. Căn nhà của họ được làm bởi các thân cây nhỏ, nhưng rộng rãi, gọn gàng, sạch sẽ. Rồi cô có bầu, cô sinh được cô con gái, da nó cũng đen như bố mẹ vậy. Và lúc này, cô nhận ra rằng, trong bộ lạc của chồng mình, cứ khi nào một người đàn ông nào đó trở thành cha thì anh ta sẽ tham gia vào các cuộc vui cùng mọi người với rượu thịt, vui chơi mỗi tối. Đó như một tục lệ khẳng định vai trò và quyền thế của một người đàn ông trong bộ lạc.

Mỗi ngày, mỗi tối, chồng cô luôn có mặt trong đám đông đó. Anh trở  trở về nhà trong tình trạng say khướt và ve vãn cô. Cô quá mệt mỏi và bực tức, luôn luôn đẩy anh ra. Và cũng từ đó, họ trở lên bực bội với nhau hơn. Chồng cô bắt đầu uống rượu mỗi bữa ăn. Ngày qua ngày như vậy, cô thấy chồng như một kẻ vô dụng. Cô bỏ mặc chồng. Sức khoẻ chồng cô càng ngày càng sa sút. Anh bắt đầu rơi vào trạng thái không minh mẫn, nói năng nhảm nhí. Và cuối cùng là cứ thẫn thờ hàng ngày như một kẻ mất hồn.

Bài học cuộc đời

Quay lại cảnh mình đang thoi thóp bên trong toà lâu đài, gọi cột sáng cho cô gái trong quá khứ, gọi kim thân bao quanh cô, ánh sáng mỗi lúc sáng rực rỡ hơn. Và hỏi về bài học cuộc đời, và câu trả lời nhận được là “hãy buông bỏ, chấp nhận, linh hoạt để tồn tại và thảnh thơi tận hưởng cuộc sống”.

Chữa lành lần thứ nhất bằng kỹ thuật trong timeline

Cảnh ông bố bạo hành bà mẹ

Gọi cột sáng cho cô gái, gọi kim thân cho cô gái quá khứ, gọi cột sáng và kim thân cho bố và mẹ cô gái. Sau đó phủ quanh mắt và tai của cô gái trong quá khứ lớp vàng kim rực rỡ. Rồi tạo một khiên chắn, bịt mắt và tai của cô gái. Tiếp theo, thả lỏng hơi thở, cơ thể và cứ để như vậy.

Cảnh ông bố hành hạ  bà mẹ và muốn cưỡng bức cô gái

Gọi kim thân như trên. Kỹ thuật sử dụng tương tự  “bịt mắt, bịt tai bằng vàng kim”. Sau đó, bọc vàng kim thêm cho những cái gậy trong cuộc xô xát.

Cảnh chữa tiếp theo là cảnh cô gái bị bế đi, rời xa mẹ.

Kỹ thuật sử dụng tương tự như trên “bịt mắt, bịt tai bằng vàng kim”

Cảnh chữa tiếp theo là cảnh khi ông chủ hướng nhìn về phía cô và tỏ vẻ thèm khát.

Kỹ thuật sử dụng tương tự như trên “bịt mắt, bịt tai bằng vàng kim”

Cảnh chữa tiếp theo là khi cô phản đối những cuộc vui chơi trong bộ lạc và bị họ ném củi lửa vào người

Kỹ thuật sử dụng tương tự như trên “bịt mắt, bịt tai bằng vàng kim”

Đổi dòng khi chữa lành lần thứ nhất

Quay về cảnh là 1 đứa trẻ sống với bố mẹ.  Cô đứa trẻ yếu ớt, dặt dẹo. Mẹ là người rất thương yêu cô. Bà chăm sóc cô rất nhiều. Công việc hàng ngày của bà rất vất vả, vừa chăm sóc
cô, vừa làm việc và thực hành mệnh lệnh của chồng. Vì lo cho con gái hơn, người mẹ đã không chăm sóc chồng như ông yêu cầu.

Một ngày, ông quyết định đẩy mẹ con cô tới một ngôi nhà cạnh đó và lấy 1 người vợ khác. Mẹ con cô giờ phải tự lo cho nhau. Ông bố thỉnh thoảng tìm tới nhưng chỉ để vợ phục vụ nhu cầu. Để xoay sở chăm lo cho con gái và duy trì cuộc sống, người mẹ đã phải làm việc rất nhiều. Nhưng sức khoẻ của cô cũng không có nhiều tiến triển. Bà mẹ dần yếu đi và ốm.

Lúc này như bản năng, cô tự mình đi tìm việc để lo tiếp cho cuộc sống của 2 mẹ con. Cô đi làm thuê, phụ việc cắt cỏ cho dê, và chăn dê cho một gia đình trong khu. Với công việc này, cô không đem tới một  cuộc sống tốt hơn để chăm sóc cho bà mẹ. Rồi mẹ cô qua đời. Cô đau buồn vô cùng. Người thân thiết cuối cùng, người cô có thể dựa vào đã ra đi. Cô đau đớn, chán trường.

Trở lại công việc làm thuê, giờ cô như một kẻ vô hồn, không có mục đích. Một ngày, khi cô đang đi cắt cỏ cho lũ dê thì gặp một người con trai. Anh ta trông cao lớn và có khuôn mặt khá dữ dằn. Biết cô không còn người thân bên cạnh, anh bắt cô về nhà. Anh vác cô trên vai, mặc cho cô giãy rụa, vì miệng cô giờ đã bị bịt lại rồi. Khi về tới ngôi nhà được làm bằng tre của hắn, đẩy cửa, anh đặt cô xuống giường và lột đồ của mình. Sau đó xông vào cô, như một con thú thèm khát tình dục. Cô co người chống cự. Anh ta thấy cô phản kháng, bèn dùng chiếc roi và vụt vào người cô. Cô thấy kiệt sức và rồi ngất đi. Thấy vậy, anh ta liền bỏ đi.

Ngày hôm sau cô bị nhốt ở trong nhà. Tới bữa ăn, anh chàng mang về cho cô một gói đồ ăn. Sau khi nhìn cô ăn xong bữa của mình, anh ta lại gần và vuốt ve người cô. Cô co rúm người lại, nhìn rất sợ hãi, gương mặt cô giờ chỉ là nước mắt. Anh ta thấy thật bực bội bỏ ra ngoài. Một ngày nọ, không thể chịu đựng được hơn nữa, anh ta đã hãm hiếp cô.

Cô không chống cự, nhưng thấy đau đớn về tinh thần, bất lực và cam chịu điều đó.  Những ngày sau đó, cô trở nên ngoan ngoãn hơn. Hàng ngày làm những công việc nhà, và mỗi khi anh ta có nhu cầu, cô phục vụ anh. Anh chàng thấy vui vẻ và tỏ ra khá hạnh phúc. Bắt đầu có cảm tình hơn với cô, tỏ ra chăm sóc ăn uống hàng ngày cho cô hơn. Tuy vậy, anh vẫn luôn tỏ ra cục cằn và muốn chứng tỏ quyền uy với cô.

Rồi cô có bầu. Gương mặt anh tỏ vẻ rất vui mừng. Ẩn sau đôi mắt, anh thấy anh đã có một gia đình thật sự. Sau đó, cô sinh một đứa con gái. Cô vẫn luôn cố gắng để chăm sóc con và làm chiều lòng chồng. Trong cô chưa hề xuất hiện tình yêu với chồng.

Chưa từng nghĩ mình là vợ anh, cô thấy mình giống như một nô lệ tình dục thì đúng hơn. Cô luôn cố gắng để làm chồng thoả mãn nhu cầu, mong muốn đứa trẻ được yên ổn. Và cuộc sống của cô là sự cam chịu và gắng gượng trong suốt tuổi thanh xuân và khi xế chiều. Cô chưa từng nhận ra, anh cũng từng yêu cô, nhưng anh không biết cách thể hiển để cho cô thấy. Và rồi cô chết khi sức khoẻ suy giảm và trở lên yếu dần.

Chữa lành lần thứ hai

Cảnh khi cô được đặt lên giường, anh ta lột đồ và muốn hám hiếp cô

Cô không hợp tác và bị anh ta dùng roi đánh.

Kỹ thuật sử dụng tương tự như trên “bịt mắt, bịt tai bằng vàng kim”. Sau đó, bọc vàng kim thêm cho  cái roi anh ta đã vụt vào người cô.

Cảnh chữa tiếp theo là khi anh hãm hiếp cô. Cô đau đớn, bất lực và đầu hàng số phận.

Kỹ thuật sử dụng tương tự như trên “bịt mắt, bịt tai bằng vàng kim”.

the cup of sweet love

Photo by Alex Block on Unsplash

 

Đổi dòng khi chữa lần thứ hai

Cô ở trong căn nhà tre, anh thanh niên đứng trước mặt  với cái roi trên tay. Cô nhìn anh mỉm cười. Cảm thấy biết ơn anh đã đưa cô về căn nhà này, cô có người thân. Cô đứng dậy, tiến lại gần và ôm chầm lấy anh. Anh bất ngờ với thái độ của cô. Buông cái roi khỏi tay, anh vòng đôi tay và ôm cô vào lòng, vuốt ve bờ vai, gương mặt , mái tóc của cô. Người phụ nữ trước mặt anh thật xinh đẹp, dịu dàng. Nhìn cô thật yếu đuối và cần trở che. Anh tự nhủ sẽ chăm sóc và bảo vệ cô.

Sau đó họ sống cùng nhau trong ngôi nhà tre này. Cả hai cùng yêu thương, chăm sóc nhau, mặc dù anh thỉnh thoảng vẫn tỏ ra thô lỗ và muốn chứng tỏ quyền lực với phụ nữ. Nhưng điều đó chẳng là gì đối với cô. Cô thấy hạnh phúc với cuộc sống này. Họ có một cô con gái, và điều đó khiến cô thấy hạnh phúc và gắn kết với anh hơn. Sau đó cô sinh thêm 2 đứa con nữa, một trai và một gái. Cả năm người họ sống trong ngôi nhà nhỏ tới già ở đó.