Báu vật tìm đến người phù hợp

Thời xưa rất xưa, khi mà mọi thứ vẫn còn nguyên thủy. Những ngôi nhà được dựng từ đất nung đỏ, những vật dụng nồi niêu cũng bằng đất nung, bát đũa cũng được làm từ thân cây. Trong một ngôi làng nhỏ, có một cô bé sống cùng người cha. Hàng ngày, cha ra ngoài làm việc kiếm sống, cô bé ở nhà nghịch ngợm với đất và làm gốm, tạo nên những cái nồi, bếp đất trong nhà. 

Một ngày như bao ngày, khi cô đang  chuẩn bị bữa trưa, chợt nghe thấy tiếng bước chân cha đang hớt hải chạy về. Cô chạy ra ngoài, thấy cha đang ôm một cái gì đó, được bọc bởi chiếc áo. Ra hiệu cho con vào trong nhà, cha nói với cô rằng mọi thứ phải giữ bí mật. Rồi cha lôi từ trong cái giỏ tre ra 1 cái chảo bằng kim loại màu trắng.

Thấy cái chảo, cô rất ngạc nhiên, giơ lên nhìn vào lòng chảo. Cảm giác như có cái gì đó trong lòng chảo, cô đưa bàn tay mình vào đó, kỳ lạ là tay cô có thể xuyên qua. Cô lôi ra đồ ăn và một số vật dụng trong nhà. Ông bố thấy thật kỳ lạ, giật lấy cái chảo, thò tay vào như con gái nhưng không được. Cô bé tò mò, muốn thò đầu vào cái chảo nhìn xem trong đó có gì, nhưng ông bố không cho, kéo lại. Ông ném cái chảo ra xa. Cái chảo vẫn ở yên đó. Cô bé hỏi cha về cái chảo ở đâu ra? Cha bảo rằng trong lúc kéo lưới thì vớt được cái chảo này.

 

Image by John Phoenix from 2

Image by John Phoenix from Pixabay

 

Nội lực và báu vật phát huy sức mạnh

Cô tiến lại gần cái chảo, nhặt nó lên rồi đặt lên bếp và cho nước vào. Cái chảo đun sôi nước, sủi lên những hạt kim loại trông như ánh bạc. Cô bé có khả năng gì đó với kim loại trong lòng đất. Nhanh tay vớt lấy những hạt kim loại này, sau đó cô tạo ra những vật dụng kim loại, như cách cô làm nồi đất.

Mỗi lần cái chảo chỉ cho cô một số lượng kim loại nhất định. Vài ngày cô mới đủ để làm ra một cái gì đó. Cô đem những vật dụng này cho hàng xóm, hướng dẫn họ cách sử dụng. Lòng cô rất hân hoan, vì có một trò chơi mới. 

Bỗng một ngày, trong lúc đang đun chảo, cô nhìn thấy hình ảnh một ông già xuất hiện trong lòng chảo. Ông nhìn cô rất nghiêm khắc và bảo rằng “đây không phải là một trò chơi, không phải con thích tạo ra cái gì thì tạo. Nó tới đây để giúp con hiểu được mình là ai”. 

Rồi hình ảnh ông thần Chảo mờ đi, thay vào đó là hình ảnh về Thiên Hà. Trong không gian rộng mênh mông, 1 thiên thạch đang bay đến một bông hoa rất nhỏ bằng nham thạch lửa. Viên nham thạch này bay xung quanh bông hoa, hình thành lên quỹ đạo của bông hoa. Nó quay rất lâu, và bề mặt của nó bắt đầu hình thành các mảng bám màu trắng kim loại như Nhôm. 

 

Photo by Pixabay on Pexels.com

Photo by Pixabay on Pexels.com

 

Nội lực phát huy cùng nhận thức và sự khéo léo

Cô thấy rất lạ, chạm tay vào lòng chảo, chảo đóng hình ảnh lại, đóng luôn cánh cửa xuyên thấu. Cô không thể xuyên tay vào đó như trước.  Rồi đột nhiên, ông thần Chảo ngồi ngay cạnh trên bếp, cười khà khà nhìn cô. Ông rất thích thú với vẻ mặt ngây thơ của cô bé. Ông bảo rằng “ta sẽ ở đây một thời gian chơi với ngươi, bắt đầu thôi nào?”

Ông này nói lẩm bẩm cái gì đó, như một dạng mật ngữ, cô lập tức bắt tay vào việc. Việc đầu tiên của cô là biết cách chơi với bụi mịn, thứ bụi từ tro, củi mà cô dùng để nấu ăn vào tạo gốm.

Cô ném những hạt bụi vào không trung, cần một sự tập trung và ánh mắt quan sát chậm, sao cho những viên bụi khi va chạm với nhau, với vận tốc, tạo ra nhiệt và làm biến đổi hạt bụi. Cô rất chật vật, những hạt bụi vẫn chỉ là những hạt bụi, xung quanh bụi mù.

Ông thần Chảo nhìn và cười ha hả. Khi thấy cô nản lòng, ông càng khoái trí. Cô tức giận với thái độ của ông thần Chảo, bực bội ném những hạt bụi vào mặt ông. Thế rồi, đột nhiên cô thấy những viên Nhôm bám vào mặt ông. Ông vui sướng cười bảo “Thành công rồi”. 

 

Image by Angelo Rosa from Pixabay

Image by Angelo Rosa from Pixabay

 

Một cánh cửa mới mở ra

Cô bắt đầu làm lại, cô phát hiện ra, khi mình ném bụi, từ bàn tay cô, có những sợi dây như ánh sáng, những hạt bụi khi di chuyển, sinh ra ma sát tương tác với những sợi ánh sáng này và tạo nên những hạt kim loại. Cô hiểu ra vấn đề, vui sướng, và thích thú. Cô bắt đầu chơi trò bắn nhiều sợi và bụi hơn về phía ông thần Chảo. Những hạt kim loại va vào mặt ông này kêu bùm bùm. Cô bé rất thích thú chơi trò này, ông thần Chảo dỗi, chui lại vào cái chảo. 

Khi ông chui vào tạo thành một lỗ hổng trông như trò pháo nổ pháo nang mà trẻ con hay chơi bằng đất sét. Cô lại gần, định chui đầu vào lỗ hổng xem, nhưng ông bố chạy tới ngăn lại. Ông thần Chảo trở về nhà. 

Cô bé rất buồn khi ông thần Chảo rời đi, không có ai chơi cùng cô. Cái chảo giờ không đun nước được. Ông bố nói với cô hãy làm những hạt kim loại, tạo thành những cái vòng tròn lồng vào nhau, lấp vào lỗ hổng này. Cô “A” lên vui sướng, như vừa được gợi ý một cách rất hay.

Quyền năng không đi cùng với sự lạm dụng

Mỗi ngày cô chỉ làm được vài hạt kim loại, cô không được lạm dụng, không sẽ mất đi khả năng. Cô kiên nhẫn tới ngày đủ số hạt, cô đem gắn lại chỗ lỗ hổng. Khi gắn xong,  cô thấy một cái cổng, sau phía cổng này là những đường ống, nối tới những nơi khác nhau, tới nhà của ông thần Chảo, nối tới Thiên Hà – nơi có bông hoa nham thạch. 

 

Image by loulou Nash from Pixabay

Image by loulou Nash from Pixabay

 

Cô thấy ông thần Chảo giơ một số trang sách cho cô đọc, qua lỗ hổng, cô giải mã những trang sách này. Cô hiểu những điều cuốn sách nói, nhưng không diễn đạt ra bằng lời được, mà chỉ làm. Cô làm một cái bếp lò bằng đất, đặt cái chảo vào trong đó. Nhóm lửa lên bếp, cô xem xét độ lửa hợp lý, cô bắt đầu dùng tay bắn những hạt bụi vào lỏng chảo. Sự kết hợp của nhiệt của lửa, vận tốc bay, âm thanh và bụi tạo ra các nguyên tố khác nhau.

Mỗi lần làm cô đều ghi nhớ cách thức làm hình thành các nguyên tố này. Khi các nguyên tố được tạo ra, cô quăng lại cái chảo, như cách để trả lại cho ông thần Chảo xác thực. Chảo cho cô lý thuyết, cô giải mã và thực hành, trả kết quả lại cho cái Chảo. 

Cuộc đời nào cũng có công việc cần hoàn thành

Cô rất thích thú với công việc mới này. Nhưng tới một ngày, như năng lực của cả bản thân, cùng cái bếp và cái Chảo, cô cảm nhận nguyên tố mới cô đang tạo ra có chất phá hủy rất lớn, ngang ngửa chất phóng xạ trong bom nguyên tử. Nếu cô tiếp tục tăng lửa, sẽ làm nó nổ, và cả ngô làng của cô sẽ tan hoang.

Cô dập lửa lại, giữ nguyên trạng thái an toàn. Nhẹ nhàng đưa cái quả bom này vào cái chảo. Ông thần chảo nhận nguyên tố này, đẩy vào 1 đường ống, đường ống này đưa nguyên tố vào tâm của bông hoa Nham Thạch ở ngoài vũ trụ. Bông hoa bỗng dưng nở và to hơn rất nhiều. 

Hoàn thành công việc của cả 2, ông thần Chảo đưa lại cho cô gái một bông hoa hồng màu đỏ đậm. Cô bé cầm lấy bông hoa, như hiểu được điều gì đó ông thần Chảo muốn nói với cô: “Hãy tạm quên khả năng của mình, và trở về cuộc sống hằng ngày”.

 

Photo by Alex Andrews from Pexels

Photo by Alex Andrews from Pexels

 

Nội lực nào rồi cũng cần dừng lại

Cô đưa bông hoa lên ngửi, hương thơm từ nó tỏa ra. Ký ức về khả năng của cô được đóng lại. Có lẽ trong mỗi cuộc đời đầu thai, cô chỉ sử dụng năng lượng đó của mình một vài lần, sau đó được đóng lại như trạng thái quên. Luyến tiếc, thẫn thờ, trong lòng cô vẫn muốn được đồng hành cùng ông thần Chảo này.

Cô bé tạm dừng công việc với cái chảo.  Nó cần được ngủ yên một thời gian, như cách để nó nghỉ dưỡng hay cần khôi phục nội lực mới. Cô đem chôn nó xuống đất. Sau đó, quay về cuộc sống thường ngày,  bình yên bên cạnh người cha, cô sản xuất đồ đất, gốm cung cấp cho người dân với quy mô nhỏ. Những thứ dùng nội lực trong tâm thì không thể phát triển ra diện rộng.