Chắc sẽ ít người nghĩ rằng sự dằn vặt, cố chấp và không tha thứ cho bản thân chính là ngọn nguồn của những cơn ho hay tổn thương vùng Phổi. Dưới đây là bài nhật ký Thiền của mình trong quá trình học Thiền quán dòng thời gian, đi về vấn đề mà mình đã từng gặp phải – về hơi thở.

Trước đó, mình chưa bao giờ nghĩ mình có những vấn đề đó – về sự dằn vặt, nghĩ mình cố chấp hay cần phải tha thứ cho bản thân. Nhưng Thiền đã giúp mình hiểu rõ bản thân rất nhiều, những suy nghĩ, cảm xúc, thực phẩm, đồ ăn… đã ảnh hưởng tới bản thân mình ra sao. Và mình trưởng thành hơn từng ngày, với rất nhiều trải nghiệm đồng hành với Thiền để học về những bài học về buông bỏ, chấp nhận, tha thứ và tình yêu v.v…

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Free-Photos từ Pixabay

 

Câu chuyện kể về một người đàn ông thời nguyên thủy, thiếu thốn quần áo để giữ ấm.  Một ngày anh ta đã vào rừng để giết 1 con hổ, hi vọng lớp da hổ sẽ cho vợ và con anh bộ đồ mới, gọn gàng ấm áp hơn. Nhưng việc giết và lột da con hổ đã ám ảnh anh ta tới cuối đời. Anh tự trách bản thân, tới khi chết vẫn mong con hổ tha thứ cho mình. Và anh ta chết bởi những cơn ho….

Hà Nội, ngày 11 tháng 09 năm 2017

Buổi thứ 3, Jenny được dẫn về 1 dòng thời gian để chữa lành 1 vấn đề vật lý trên thân mà mỗi người đang gặp phải. Và vấn đề của Jenny là về hơi thở. Trước lúc đến với thiền, hơi thở của Jenny không được đều đặn, hay cảm thấy bị dồn nén ở ngực, đôi khi cảm giác như ngừng thở, hơi thở rất yếu ớt. 

Lần này, khi được dẫn vào Healing Room, Jenny thấy rất khác biệt so với những lần trước, căn phòng vẫn sáng, nhưng giữa phòng có 1 chiếc ghế đá, có rêu xanh. Rất vững chãi, khô ráo và mát lành. Phía sau ghế là 1 bể nước hình tròn, được tạo hình như 1 dạng bonsai, có cây và núi đá. Ánh sáng đi từ phía chân Jenny đi lên. Jenny cảm giác có 1 vầng sáng hình dạng như ngọn lửa màu vàng bao quanh mình. 

Tiền kiếp là một người đàn ông, ân hận về tội lỗi đã giết chết một chú Hổ

Một cảnh vật đầy sương mù hiện ra trước mắt. Bầu trời lạnh lẽo và ẩm ướt. Nơi đây là 1 đồi núi đá, có nhiều mỏm đá xung quanh. Jenny thấy những ngôi nhà bằng đá quanh mình. Cạnh bìa rừng, có duy nhất 1 ngôi nhà bằng gỗ. 

 

Người Neanderthal

Image source from pixabay

 

Jenny đi tới ngôi nhà đá gần cô nhất. Cô bước đi, có đôi chút cảm giác sợ sệt. Nhìn xuống dưới chân, cô thấy trong chốc lát là 1 lớp nước đen xì (như nước cống sánh như dầu nhớt). Cô không dám bước tiếp mà quay trở lại vị trí cũ. 

Cô đi tiếp,  bất ngờ phía dưới chân cô xuất hiện 1 bầy rắn, chúng như muốn nhảy bổ lên cắn Jenny. Cô kinh sợ, nhảy lên mỏm đá. Cô đứng trên đó, nhắm mắt lại và tập trung vào hơi thở của mình để trấn an. Trong tâm cô như muốn nói với tụi rắn rằng “Tao không làm gì chúng mày đâu, hãy bình tĩnh nhé!”. 

Rồi cô mở mắt ra, bầy rắn như đứng im, nhường đường cho cô đi. Jenny được trấn an, tự tin bước tiếp. cô tới ngôi nhà đá.  vào bên trong, cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt. Trên bàn gỗ có 1 cái ca uống nước và bình bằng nhôm. Cô không cảm nhận hay thấy được nhiều vật dụng khác nữa.

Cách quan sát và đi trong timeline để nhận biết bản thân

Jenny nhìn xuống tay mình, 1 bàn tay to, cứng, thô ráp. Jenny nhận ra mình là 1 người đàn ông khoảng 35 tuổi, 1 bộ quần áo như cái nhóm ăn mày Cái Bang, chân đi 1 đôi giày vải loà xoà, tóc tai cũng loà xoà.  Cô thấy mình là 1 người thổ dân. Tay đang cầm thanh giáo, đi vào rừng phía trên đồi. 

 

Image by Christine Engelhardt from Pixabay

 

Tới bìa rừng, cô bỏ  thanh giáo nơi. Jenny đứng quan sát khu rừng, nơi đây nhiều ánh nắng sáng và những cây to, cao. Không có người nào sống ở đây. Cô ngoảnh lại nhìn ngôi làng của mình, nhưng cũng không thấy ai. Cô đi tới ngôi nhà gỗ duy nhất ở đây. Ngôi nhà thật đẹp! Đây là hàng xóm duy nhất mà cô thấy. Có 1 khu vườn xanh mướt, không hiểu sao ngôi nhà này lại có nhiều ánh nắng vàng rực rỡ tới vậy, khác hẳn nhà cô.

Một người phụ nữ xuất hiện, bà tầm hơn 50 tuổi, rất đẹp! Bà mặc 1 chiếc váy dài tay màu trắng trùm tới kín chân. Gương mặt trắng hồng hào với nụ cười hiền từ. Bà đưa Jenny 1 cốc nước, Jenny uống. Và bà lại đưa cô 1 quả táo đỏ, cô nhận lấy và ăn ngon lành. 

Bữa ăn gia đình và cảm nhận cảm xúc, sự thư thái

 Cô đưa bà 1 vài con cá mà cô đang có để đáp lại sự cảm ơn và làm quen. Bà mỉm cười từ chối. Jenny nói rất vui được làm quen, cảm ơn và trở về nhà. Trong căn nhà của cô, có 1 gian bếp, dưới bậc cửa có 2 đôi giày vải, 1 to, 1 nhỏ.

Một người phụ nữ tầm 30 tuổi cầm 1 giỏ hoa quả đi tới tươi tắn nhìn Jenny. Dưới nền nhà, 1 cậu nhóc tầm 6 tuổi đang chơi. Họ cũng ăn mặc thổ dân như Jenny. Đây là vợ con của cậu.

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Vinson Tan ( 楊 祖 武 ) từ Pixabay

 

Người vợ đang chuẩn bị hoa quả cho bữa ăn. Jenny bước vào bếp và đi chuẩn bị món cá. Cậu mổ cá, cắt khúc chúng và đem đi hấp. Mọi người cùng ngồi vào bàn ăn, trên bàn có món cá hấp, hoa quả và món gì đó sền sệt (như món súp đặc). Tất cả chỉ tập trung ăn, không ai nói với nhau điều gì, ăn rất nhanh. 

 Sau đó, người vợ đi cất dọn bàn ăn, đứa bé ngồi chơ. Jenny giờ đang ngồi thả lỏng trên chiếc ghế gỗ, rồi ông chìm vào giấc ngủ trưa ngắn.

Trong căn nhà, có 2 chiếc giường, 1 to, 1 nhỏ. Mỗi chiếc được đặt ở 1 góc cạnh cửa sổ. Những chiếc giường được ngăn bởi 1 bức vách, mỗi gian phòng cũng khá rộng rãi.  Bên ngoài cạnh bếp, có 1 cái giếng nước, dưới là nền đá bao quanh.

Lý do giết hổ

 Jenny thức dậy, anh nhìn vợ mình. Anh nghĩ tới việc sẽ kiếm cho nàng 1 bộ đồ khác, để cô mặc trông gọn gàng hơn. Jenny cầm cái rựa, đi thẳng vào rừng, chặt gỗ, và kéo chúng về nhà.

 Anh bắt đầu dựng 1 chòi gỗ hình tròn, ở giữa có 1 chiếc bàn và những cái ghế, xung quanh có nhiều cây dây leo rủ xuống.  Ngày hôm sau, Jenny đi vào rừng, nhìn thấy 1 con hổ. Anh nấp vào gốc cây cạnh đó, rất nhẹ nhàng, đi lại gần tiếp cận. Nhanh như cắt, Jenny giơ ngọn giáo lên đâm nó. 

 

Image by Andre’ Santana from Pixabay

 

 Con hổ chống trả lại, cả 2 vật lộn. Nó đè lên người cậu.  Dùng hết sức mình, Jenny hất mạnh nó ra, nó dùng móng vuốt cào vào vai cậu xước máu. Jenny rút rao ở mạn sườn, đâm vào ngực nó. Con hổ lăn ra đất bất động.

Jenny vác con hổ về nhà, rồi cậu mổ phanh bụng nó ra. Cậu tiếp tục lột da. Con hổ trơ những thớ thịt đỏ. Cảnh tượng thật kinh khủng, nhưng trong lòng Jenny rất hân hoan. Bởi cậu biết với chiến lợi phẩm này, vợ và con anh sẽ có quần áo mới để mặc, và có 1 bữa thịt thịnh soạn cho những ngày tới.

Sự ám ảnh về tội ác

Cậu cắt 1 miếng nhỏ và đem đi nướng.  Một lát sau cậu quay lại nơi đang mổ con hổ, cảnh tượng con hổ phanh thịt xương trước mặt, cậu thấy ghê sợ. Jenny thấy hối hận vì hành động của mình. Cậu đem con hổ đã bị lột ra đi chôn, quỳ xuống xin lỗi, rồi đập đầu xuống đá tạ lỗi. 

Da của con hổ không được đem chôn, chúng được phơi khô giáo. Sau đó vợ Jenny đem may thành quần áo cho 2 mẹ con, trong lòng cô rất vui. Trông cô gọn gàng, sạch sẽ hơn hẳn, tóc tai được buộc lại. Nhưng Jenny không thấy vui. 

 

Photo by Benoit Gauzere on Unplash

Photo by Benoit Gauzere on Unplash

 

Jenny đi vào rừng, cậu thấy những khóm chuối,  bụi dâu và con tằm đang bò trên đó. Cậu quay trở về nhà, và nói với vợ về những loài cây là mà cậu thấy trong rừng. Anh dẫn vợ tới đó. Vợ anh bắt đầu tước những sợi tơ tự bẹ chuối,  đứa trẻ cầm giỏ đi hái quả trong rừng. Không khí trong rừng thật trong lành, khác hẳn sự lạnh lẽo ở ngôi làng đá. 

Cuộc sống trong rừng

Cả nhà Jenny chuyển vào rừng sống. Họ dựng một căn nhà gỗ, cạnh những bụi chuối. Họ bắt đầu công việc tước những bẹ chuối, phơi chúng, sau đó tết lại và đan thành những tấm lớn. Họ bệnh thành chăn, may thành quần áo. Cuộc sống cứ tiếp diễn, họ thấy rất thích thú với cuộc sống mới này. 

Trong lòng Jenny lúc này, thỉnh thoảng thấy rất có lỗi, ăn lăn về việc đã giết con hổ.  Khi chuyển vào rừng sống, có đủ rau và hoa quả để ăn, họ thấy đủ đầy hơn. Thỉnh thoảng có những vị khách ghé vào rừng, họ được tiếp xúc gặp gỡ. Cuộc sống bắt đầu mở mang và kết nối.

 

muhamad-rizal-firmansyah-1098255-unsplash

muhamad-rizal-firmansyah-1098255-unsplash

 

Hàng ngày vợ chồng Jenny ở nhà bện sợi chuối, cậu con trai thì đem những thành phẩm tới nơi thị trấn để giao dịch. Hằng ngày cậu trở về kể cho bố mẹ nghe về cuộc sống dưới đó đầy hứng khởi. Cậu nói rất muốn được chuyển tới đó sống. Nhưng cả 2 đều không đồng ý, họ thích cuộc sống ở đây, họ lo sợ về việc tới một nơi ồn ào náo nhiệt. 

Sự cố chấp trong bản thân cũng chính là sự hao mòn trong chính mình

Rồi họ đã già hơn. Một ngày, cậu con dẫn về nhà 1 cô gái. Đó là vợ cậu. Trải nghiệm cuộc sống ở trong rừng, rất yên bình, cô con dâu rất hứng thú. Cô nói muốn có một căn nhà nhỏ, để thỉnh thoảng lui về sống cùng cha mẹ. Mọi người dựng thêm 1 căn buồng gỗ cho cặp vợ chồng mới.

Một thời gian sau, chúng trở về thị trấn và sống ở nơi mà chúng đang giao dịch hàng hoá, ít trở về nhà hơn, công việc khá là bận bịu. Thỉnh thoảng cậu con trở về nhà và lấy hàng mang đi. Chúng sinh con, muốn đón bố mẹ vào thành phố, phụ giúp chúng kinh doanh. Nhưng cả 2 vợ chồng Jenny đều từ chối.

 

Photo-by-Fabrizio-Verrecchia-on-Unsplash

 

Jenny bảo rằng nếu đi sẽ không có ai làm tiếp hàng hóa, công việc sẽ trì trệ. Cậu con thuyết phục rất nhiều, nhưng đều không được. Cô con dâu cũng ít trở về thăm bố mẹ, chúng bận nuôi dạy những đứa con và điều hành công việc kinh doanh.

Dằn vặt bản thân cùng sự cố thủ là ngọn nguồn của cơn ho và tổn thương vùng phổi

 Jenny đã già, chắc tầm 65 tuổi, bắt đầu có nhiều cơ ho. Cậu vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh con hổ bị lột da, chỉ trơ lớp thịt đỏ. Rùng mình về bản thân, về hành động của mình, cậu tự dằn vặt và ăn năn về việc đã giết và xử lý nó như vậy.  Càng già, tội lỗi đó càng ám ảnh cậu, cậu lôi vào công việc để quên đi quá khứ.

Jenny ho nhiều hơn, những cơn ho dữ dội khiến cậu yếu dần. Người vợ vẫn ân cần bên cạnh chăm sóc Jenny .

 

Tình yêu là sự buông bỏ và chấp nhận

anthony-intraversato-441229-unsplash

 

 Một ngày, cậu nằm trên giường, hấp hối. Người vợ nắm lấy tay Jenny. Jenny nói với cô ấy rằng, cậu thấy rất dằn vặt về việc đã giết con hổ, mong nó sẽ tha thứ cho cậu. Rồi Jenny nhắm mắt và qua đời. 

Jenny nằm trên giường, mặc bộ quần áo màu nâu. Chăn đắp và chiếc gối đầu đều được làm từ những sợi tơ chuối.  Cậu ra đi nhẹ nhàng thoải mái, vì đã nói ra được nỗi lòng suốt bao năm của bản thân với vợ của mình.