Ngày hôm sau, Liêu và San được dẫn đi xung quanh phủ, được giới thiệu với rất nhiều người. Ở đây, người mặc rách rưới, có người ăn rất sang trọng, người trông rất thư sinh, người thì trông như những ông thầy Tướng số hay bói dạo, người thì trông rất giống những vị quân sư. Tuy vẻ ngoài khác nhau, nhưng tất cả đều rất thân thiết với nhau, và họ đều chung mục đích là đi lừa lọc và trộm cắp của những người ngoài kia.

Sau đó hai người được Mẫn giới thiệu về hoạt động của bang hội, những chiêu trò sử dụng khi đi trộm cắp. Mọi thứ thật tinh tế, có chăng những kẻ cướp bóc trắng trợn là những kẻ chưa được đào tạo hẳn hoi. Trộm cắp cũng là một nghệ thuật chứ không hề đơn giản như Liêu tưởng. Lừa mà như thật, thật là như lừa.

Một ngày nọ, khi đã đủ hiểu, Liêu và San được Mẫn dẫn theo để chứng kiến tận mắt các mánh khóe trộm cắp, và thực hành. Mẫn hoạt động nhất điệu nghệ, như lướt qua đối tượng, và tài sản của nọ nằm trong người cậu, không để lại dấu vết, và thật khó để phát hiện ra. Phải rất tinh tế và tập trung mới thực sự thấy Mẫn đã lấy trộm đồ của họ.

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Heri Santoso từ Pixabay

 

Một con người tài năng ẩn sau một dáng vẻ rất bình thường

Trước tài năng của Mẫn, hai người tròn mắt ngạc nhiên. Linh San đăm chiêu quay sang nhìn Liêu và hỏi “huynh ấy giỏi vậy, sao vừa rồi lại bị bắt bởi cái tội rất nhỏ nhỉ?”. Liêu trầm ngâm và đáp lại “Uhm, ta cũng không hiểu nổi”. Câu chuyện cắt ngang bởi sự xuất hiện của Mẫn. Mẫn vui vẻ nhìn sang 2 người và hỏi:

– Hai đệ thấy thế nào, cũng được đấy chứ? hehehe.
Liêu thật thà bảo:
– Huynh như một tên trộm làm ảo thuật, bọn đệ chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên thôi. Mà sao hôm trước huynh lại để bị bắt với cái tội trộm tiền và bánh vớ vẩn vậy?
Mẫn cười ha ha hả và nói:
– Ta biết thể nào hai đệ cũng thắc mắc điều đó. Ta làm vậy cũng là có cái lý của ta, chúng ta định tiếp cận một viên quan trẻ tuổi mới nhập chức, nhưng không ngờ các đệ xuất hiện. Có lẽ chúng ta cũng sẽ vẫn tiếp tục công việc đó sắp tới, và lần này sẽ có sự tham gia của 2 đệ nữa đó. Thôi, giờ đi uống cái gì hãy, ta đói và khát lắm rồi.

 

Photo by Benoit Gauzere on Unplash

Photo by Benoit Gauzere on Unplash

 

Quan sát và phi vụ đầu tiên

Họ cùng nhau tới một quán rượu bình dân. Theo thói quen, Mẫn nhìn quanh và thì thầm, “ở đây có nhiều người chúng ta có thể tiếp cận và kiếm kha khá đấy. Các đệ có muốn thử không?”

Mẫn nháy mắt về phía Liêu, ra hiệu. Liêu và Linh San đi về phía bàn của 1 cặp vợ chồng trung niên. Linh San chột dạ “tên này biết chúng ta có lệnh bài, không lẽ hắn không hỏi về địa vị của chúng ta sao?”, cậu nghĩ tối nay sẽ nói sự hoài nghi này với Liêu.

Cả ba đi vào quán rượu, mọi người ở đây rất tấp nập, có những tốp người đang ngồi uống rượu rôm rả. Mẫn nói hãy đi theo cậu, họ tới một cái bàn, gọi vài đồ nhắm. Mẫn nhìn xung quanh, hướng về một nhóm người với nhiều tên lực lưỡng đang tu rượu ừng ực. Mẫn thì thầm:

– Ta sẽ giả vờ ra phía kia, và ra tay với nhóm người này, các đệ cứ thấy thế mà làm. Hãy tăm xem nhóm người nào phù hợp và dễ tiếp cận với các đệ nhé.

 

Image by Greg Waskovich from Pixabay

 

Chọn nhầm đối tượng và Sự cố gây náo loạn

Liêu và San gật đầu, lập tức hành động, Mẫn nhẹ nhàng đi qua đám người, rồi nhẹ nhàng lấy ra những bọc tiền. Nhanh và nhẹ như một cơn gió, trở về bàn của mình. Quay sang hất đầu Liêu, Mẫn nói:

– Thế nào, hãy tiến tới đối tượng của đệ và vận dụng những gì đã học được nào.

Liêu nhẹ nhàng tiến tới một nhóm người. Nhưng trớ trêu thay, đám người này là một nhóm giang hồ, cậu mới vờn tay tiếp cận họ, họ đã tóm lấy. Mẫn và San giật mình, San bật đứng dậy, lo sợ cậu chủ sẽ bị tấn công.

Quả đúng người tính không bằng trời tính, Liêu bị tóm, còng tay lại, đá vào khủy chân. Chúng bắt đầu tra hỏi và tấn công. Linh San lao vào bảo vệ cậu, cả nhóm đánh nhau, tửu quán bị đập phá tan nát, mọi người đổ xô nhau chạy náo loạn. Thừa cơ đó, Mẫn ra hiệu phải chuồn thôi. Linh San tóm lấy Liêu, lôi ra khỏi tửu quán, thân thủ cậu cũng nhanh nhẹn, hơn hẳn mấy tên giang hồ. Mẫn ngạc nhiên vì điều này.

 

Hình ảnh được cung cấp bởi Gerd Altmann từ Pixabay

 

Nghi ngờ về xuất thân và sự lo lắng ập tới

Sau khi băng bó vết thương cho Liêu xong, Mẫn quay sang hỏi hai người:
– Rốt cuộc các đệ là ai vậy, hôm nay ta bất ngờ về thân thủ của đệ đấy Linh San. Còn lá bài các đệ đã từng mang ra cứu ta, nó từ đâu vậy?

Linh San bối rối chưa biết trả lời sao, Liêu liền lên tiếng:
– Tụi đệ trước vốn là lính phục vụ trong một phủ nhỏ, nhưng vị quan áp bức, bóc lột mọi người, thậm chí đánh và phạt những người lính bằng đòn roi. Vốn không chịu được, nên đã tìm cách trốn thoát và lấy cắp lệnh bài của lão. Lang thang trên núi để lẩn tránh thì gặp sư phụ. Người đã cưu mang và dạy võ công cho tụi đệ. Sau đó người dẫn tụi đệ xuống núi và gặp huynh dọc đường. Lệnh bài sư phụ đã giữ lại, bởi nó không an toàn với tụi đệ, sợ tụi đệ sẽ sử dụng bừa bãi mà không suy nghĩ.

Mẫn vẫn cảm giác có điều gì khó hiểu. Nhưng không muốn nghĩ, hôm nay 3 huynh đệ đã gây náo loạn ở quán, kiểu gì về cũng bị đại ca hỏi tội, chưa nói về thương của Liêu, thế này chắc phải nghỉ dưỡng vài ngày. Cậu gạt mấy chuyện cá nhân của Liêu và San đi.

– Thôi, chúng ta về nhà thôi, hãy quay về nhà ta để nghỉ ngơi, tạm thời đó là nơi an toàn, cũng để Liêu chăm lo cho vết thương của mình.

 

Photo by Pixabay from Pexels - Freedom

Photo by Pixabay from Pexels – Freedom

 

Một tên trộm lanh lẹ ngoài đường nhưng là một đứa con đầy tình cảm với mẹ

Trở về nhà Mẫn, với mẹ già, Mẫn là người khác hẳn, hiền lành, thật thà chân chất. Con người thiện trong anh bộc lộ khiến Liêu và San rất đỗi ngạc nhiên. Đôi khi cảm nhận những điều Mẫn nói như một người thầy hay những điều lắng lại được đúc kết của một người ngẫm về sự đời sau khi trải qua rất nhiều đau khổ trong cuộc sống.

Rồi tình cảm gia đình khiến họ quên đi hết những muộn phiền xung quanh, 3 người lại vui vẻ với nhau. Ngày trở về hội, Mẫn dặn dò Liêu và San cứ thành thật nhận lỗi, chấp nhận mọi hình phạt của đại ca, chớ mang họa vào thân, đường còn dài, phía trước còn nhiều thử thách.

Như dự đoán của Mẫn, khi tới hội, đại ca rất bực bội về việc thiếu sơ hở của đội Mẫn, ông trách Mẫn đào tạo đàn em chưa tốt mà còn hành động lỗ mãng, trách Liêu không biết chọn đối tượng mà hành động, lại xảy ra cơ sự này, đụng tới nhóm giang hồ khác. Khi họ lùng ra tung tích của 3 người, rồi cả đám vạ lây.

 

Image by Christian Dorn from Pixabay

 

Lần đầu tiên phải quỳ gối trước một kẻ cầm đầu hội cướp và hình phạt với bản thân

Mẫn quỳ xuống xin chịu tội mọi hình phạt. Ý ra điều cho Liêu và San cũng quỳ xuống chịu tội. Nhưng trong lòng Liêu rất ấm ức, từ lớn tới bé, cậu chưa từng phải qùy xin lỗi một ai ngoài cha mẹ. Nhưng cuối cùng, Mẫn cũng thúc cho cậu 1 cái vào đầu gối, và cậu phải làm vậy.

Đại ca thấy được thái độ ăn năn của cả 3, lại thêm vết thương ở chân của Liêu, không đành phạt. Nhưng để đăn đe với người mới, ông vẫn lôi Linh San người ra ngoài, đánh cho vài roi. Mẫn cùng đồng bọn sẽ bị cấm cửa ngừng hoạt động vài ngày. Hai người đau ê ẩm mình mẩy, Mẫn trấn an “như vậy là còn nhẹ rồi, các đệ cố chịu”.

Sau khi chịu phạt xong, đại ca cũng nguôi lòng, căn dặn 3 người tạm thời cứ lánh nạn, đừng xuất hiện bên ngoài, tránh lộ tung tích. Rồi ông đưa yêu cầu cho cả 3 tìm hiểu về gia thế, cách thức hoạt động của một vài gia đình giàu có trong vùng, “mục tiêu sắp tới của chúng ta là họ, các ngươi cứ tìm hiểu kỹ để tiện bề hành động”.

 

Image by Etienne Marais from Pixabay

 

Công việc do thám để hiểu về con người và cuộc sống của các quan lại

Và cả 3 lại bắt đầu vào công việc mới, đi dò thám và tìm hiểu. Với công việc mới này, Liêu hoàn toàn bất ngờ với khả năng của Mẫn, một người mưu trí, nhanh nhậy, có tầm nhìn và đoán biết được một người qua dáng đi, phong thái. Cậu ngạc nhiên hỏi Mẫn “ sao huynh tài vậy, nhìn vậy là đoán biết được người ta như thế nào rồi”. Mẫn bâng quơ nói:

– Ta hành nghề này bao nhiêu năm, tiếp xúc với rất nhiều kiểu người, những cái này là tất nhiên thôi. Đệ cứ làm đi, rồi đệ sẽ biết hết những cái này.

Tuy Mẫn tài năng là vậy, nhưng rất ngây thơ và tình nghĩa, ngay cả với đại ca cũng vậy, nói gì làm đó, cũng không đòi hỏi gì nhiều. Với cậu, được làm việc, được sống với anh em là niềm vui, cuộc sống không nhất thiết đủ đầy, chính vì vậy mà cậu và mẹ vẫn sống trong căn nhà đơn sơ đó. Liêu biết Mẫn là người rất trọng ân tình, đầy tình thương và giúp đỡ người khác. Có lẽ những ràng buộc về tình cảm nên huynh ấy đã lựa chọn con đường này.

 

Image by Nadine Doerle’ from Pixabay

 

Hiểu về hoạt động của bang cướp

Sống trong bang hội một thời gian, Liêu nhận ra tuy họ là một nhóm cướp, nhưng có những quy định, phép tắc rõ ràng. Những người tham lam, cậy lực bắt nạt dân thường đều bị xử lý. Vẫn có nhiều người lén lút làm những việc sau lưng đại ca, nhưng đại ca chỉ dăn đe một vài lần như cảnh cáo, chứ không hề tống khứ hay đuổi khỏi hội.

Ngày qua ngày ở đây, Liêu và San trải nghiệm là những tên trộm, học hỏi được rất nhiều thứ, hiểu về cuộc sống hay những mặt trái của cuộc sống: tham quan vẫn hoành hành, kẻ xấu vẫn hoạt động, dân nghèo vẫn nghèo. Mọi thứ tấu thư dâng lên chỉ là sự tươi đẹp mà các quan cho vui thấy, làm vừa lòng vua, cho ngài yên tâm.

Linh và San bắt đầu hành nghề, hai cậu cũng bắt đầu có những chiêu trò, thân thủ, hay nhận biết được đối tượng như nào, suy nghĩ tư tưởng ra sao, và cứ thế mà hành động. Số tiền lấy được thường được đưa vào ngân quỹ của bang hội, các anh em sẽ được lĩnh một số tiền. Có một số sẽ thủ sẵn, nhưng đại ca chấp nhận điều này, nhưng khi lòng tham quá độ sẽ bị trừng phạt.

 

Image by Thomas B. from Pixabay

 

Khát khao được trải nghiệm để hiểu về cuộc sống, khởi đầu để trở thành một nhà Vua

Liêu, San và Mẫn vốn không quan tâm tới tiền bạc, nên mấy khoản chia chác cậu không quan tâm. Điều Liêu thấy quan tâm đó là sự vận hành của bang hội và cuộc sống người dân xung quanh. Cậu càng ngày càng hiểu hơn về cuộc sống của người dân, lẫn những mặt trái của một bộ máy chính trị. Cũng như trong cung cũng vậy, mọi thứ không lung linh như cậu nghĩ, có lẽ Vua cha biết hết những điều này, chỉ là đầu óc cậu quá non nớt để hiểu.

Tình cảm huynh đệ càng ngày càng gắn bó, Liêu nhận ra rất nhiều thứ về tình nghĩa huynh đệ. Nhiều khi mải vui, cậu quên mất vị trí của mình là một vị Vua tương lai. Linh San luôn bên cạnh và nhắc nhở cậu, đừng quên đi thân thế của bản thân, và mang phong thái của một tên trộm.

Một ngày, Sư phụ tới gặp 2 người, nói rằng tới kỳ hạn phải vào cung, hãy lui khỏi nơi này. Các con học thế cũng đã đủ. Liêu và San trong lòng khá buồn, chưa biết phải nói sao với Mẫn và anh em trong hội để rời đi.