Atlantis- một lục địa mà chúng ta được biết đến rằng đang nằm sâu dưới lòng đất, dưới đáy đại dương. Trong các cuộc đối thoại của nhà triết học Hy Lạp cổ đại lừng danh Plato, Timaeus và Critias đã từng nhắc tới lục địa này. Vậy nó là một vùng đất như nào? Một nơi tân tiến, phát triển cả về khoa học kỹ thuật lẫn kiến trúc hạ tầng? Sự phát triển và sụp đổ của nó diễn ra như thế nào?

Hãy cùng tìm hiểu nó và trải nghiệm qua các buổi thiền về nền văn minh Atlantis trong các buổi học cùng chúng tôi. Xin chia sẻ trải nghiệm trong một phân mảnh của bản thân khi đi về nền văn minh này. Những phân mảnh khác, tôi sẽ chia sẻ ở các bài viết sau. 

Một thủ lĩnh còn sống sót và quay về cuộc sống nguyên thủy

Những tòa nhà hình tam giác được làm bằng thạch anh đang chìm dần xuống nước. Toàn thành phố đang bị nhấn chìm bởi một  trận đại hồng thủy. Một người đàn ông đang bơi lặn sâu xuống đáy đại dương – anh tên là Pam. Qua các lớp nước, và sóng, Pam đi đến một cái đầm với ánh sáng chiếu rọi phía trên. Nhô lên khỏi mặt nước, anh bước vào một vùng đất rất đẹp và xanh tươi. Cây cối, dòng nước, ánh sáng long lanh như được chiếu rọi bởi ánh nắng mặt trời. Không có màu xanh của bầu trời, ánh sáng chiếu rọi tới vùng đất này là Mặt Trời của Trái Đất.

Người dân ở vùng đất này sống theo bộ lạc, rất thưa thớt. Họ chia thành từng nhóm người với những công việc khác nhau. Nhóm người ngồi mài những mảnh đá thành những mũi giáo, số khác thì đang lợp mái nhà từ các loại lá khô. Từ mũi giáo đến hình mái nhà đều mang hình dạng của những hình tam giác, giống như những tòa nhà bằng thạch anh đã bị chìm xuống nước. Đám trẻ nhỏ chơi quanh đó, có đứa  thì quan sát người lớn làm việc. Đây chính là giai đoạn sau sụp đổ của thời kỳ Atlantis, và bộ lạc này là những người còn sống sót sau trận lụt đó.

Trở về thời kỳ Atlantis chưa sụp đổ, một thời đại văn minh phát triển rực rỡ. Kiến trúc hạ tầng hiện đại, phương tiện giao thông, đĩa bay hiện đại. Pam đang đứng trên đỉnh 1 tòa nhà tam giác cao chót vót. Nhìn xuống dưới, anh thấy từng lớp từng lớp người đang di chuyển. Họ đứng trên một đường ray đang chuyển động, đường ray này đưa họ đến nơi làm việc. Họ hầu như không phải dùng chân để bước đi, mọi thứ đều được hỗ trợ bởi máy móc. Những người dân ở đây giống như những con robot, nhưng mang hình dáng giống hệt con người. Trong họ vừa có phần người, vừa có phần máy móc. Họ hầu như không có cảm xúc, chỉ có hai trạng thái làm việc, cống hiến và đam mê cái công việc mình làm như một cách nhồi sọ được lập trình trước đó.

Pam là chủ của thành phố này, anh là trùm sò nghiên cứu và quản lý những người dân trong thành phố. Xã hội cũng được giám sát bởi máy móc và qua hoạt động của con người. Một nhóm người có nhiệm vụ điều khiển hệ thống máy móc của toàn thành phố, quản lý vận hành nó, nghiên cứu phát minh những cái mới. Những người này thuộc cấp dưới của Pam.

Các hoạt động diễn ra đúng như cách mà trí tuệ nhân tạo mà người hiện nay đã mô phỏng và đang triển khai. Đã được mô phỏng phần nào trong những bộ phim viễn tưởng. Mọi thứ được xuất hiện trên các bản mạch, chiếu ra giữa không gian và con người chỉ  cần phát ra những sóng ở trước mắt, đầu, sau đó bảng mạch tự hoạt động.

Quay về lịch sử trước thời kỳ phát triển này, con người vẫn ở trạng thái bằng da bằng thịt như hiện tại. Với việc phát triển của khoa học kỹ thuật, giáo dục, truyền thông, y tế…cấu trúc dần được thay đổi. Các implants bắt đầu được cài đặt vào con người.  Qua các hoạt động tiêm vắc xin, tiêm phòng, các con chip rất nhỏ được đưa vào người. Những hoạt động chiếu chụp laze, hay khi nằm vào cái máy hình cầu, để chụp toàn và khám sức khỏe, cũng chính là lúc quét và cài đặt vào con người dưới dạng sóng. Những người phụ nữ trước khi kết hôn, những loại vacxin được tiêm vào cơ thể để ngăn ngừa u xơ tử cung, và những con chip cũng được cài đặt qua cách đó. Và rất nhiều cách cài đặt khác đã được diễn ra, và đều có sự sắp đặt từ trước đó và chuẩn bị trong rất nhiều năm.

Sự sinh sản và lớn lên của những đứa trẻ

Sinh sản ở thời kỳ này hơi lạ, con người hầu như không ham muốn. Họ vẫn sống với nhau thành gia đình. Trong cơ thể họ, cụ thể là vùng luân xa 2, tự động phát ra những tần số, và những tần số này đưa họ lại gần gũi nhau. Qua cơ thể trong suốt của những cặp đôi này,  có một con chíp hình vuông, nhỏ xíu – đó là một cái bản mạch, nó phát ra ánh sáng màu blue nhẹ pha vàng. Hai bản mạch từ hai người này bắt cặp với nhau. Họ không quan hệ bình thường như con người hiện tại. Lại gần nhau, sau đó họ dừng lại và như 2 con robot, việc còn lại là 2 cái bản mạch này hoạt động. Hai bản mạch này giao thoa sóng một hồi, một lúc sau thì vùng tử cung của người nữ, tự động có một cuộn tròn sáng hình tròn, cái cuộn sáng tròn này nằm trong bụng người nữ và được duy trì sự sống qua cái bảng mạch. Thời gian sau đó, từ cuộn sáng này bắt đầu hình thành một cái bản mạch khác nhỏ xíu, không phải hình vuông như của cha mẹ nó. Nó có hình dạng như một cái cây nấm tròn. Bản mạch này sống trong cái cuộn sáng tròn này và khối sáng tròn này dần to lên, đồng nghĩa với việc bụng người nữ to dần lên.

Đến khi đủ thời gian, người nữ được đưa đến một căn phòng rất hiện đại và tối tân. Có rất nhiều các thiết bị dây, đèn chiếu laser… Rất nhẹ nhàng và nhanh gọn, họ dùng một cái đèn laze và mổ dọc bụng người nữ rồi lấy đứa bé ra. Đứa bé nhìn bề ngoài nó như một đứa bé bình thường, nhưng cấu trúc nội tạng của nó như một trạng thái rỗng. Các vết mổ ở bụng của người mẹ sau đó như dùng một đèn chiếu khác, quét qua một cái,  vết mổ liền lại ngay tức thì, người mẹ lại trở về trạng thái bình thường. Mỗi đứa trẻ khi được sinh ra có một dạng năng lượng khác nhau .

Đứa bé sau khi sinh ra, được đưa đến một cái tòa nhà, một khu dành cho những đứa trẻ sơ sinh. Nó được đặt vào một cái lồng kính. Cái lồng kính này cũng là một hệ thống rất tối tân, nó cái cung cấp năng lượng để nuôi đứa trẻ. Những đứa trẻ được phân khu riêng biệt, những khu dành cho đứa trẻ màu cam, khu cho đứa màu đỏ, khu cho đứa màu vàng, khu cho đứa màu trắng pha blue nhẹ… Tại đây, chúng được nuôi lớn qua các hệ thống máy móc và bố mẹ chúng không phải chăm sóc gì cả.

Tuy trong xã hội hiện đại này, vẫn còn có những nhóm người khác bằng da bằng thịt, họ không mang chút robot cứng đờ như đám Pam đang điều hành. Nhóm này thuộc thành phần nổi loạn, tự do, không ràng buộc, tìm những nơi tránh xa thể chế mà Pam đang quản lý. Bọn họ vẫn có một lối sống phần lớn không phụ thuộc vào máy móc, khoa học, đúng theo kiểu tự nhiên, sống ở những vùng đất hẻo lánh.

Pam bắt đầu cho nghiên cứu những loại radar để thu phục và điều phối được nhóm người này. Loại Radar này phát ra những tần số, mà tác động lên não bộ của nhóm người này.  Những tần số này tác động hoặc là làm cho bọn họ trở nên lẩn thẩn, điên loạn, hoặc cho bọn họ tin vào cái cái gì đó rất hay ho, thú vị.

Khi nghiên cứu cái radar này, đo đạc tần số của cơ thể sống, Pam phát hiện ra tần số âm nhạc như của Mozart, Beethoven có thể cản được cái sóng phát ra từ cái radar này, không tác động lên người và làm loãng nó. Khi con người phát ra tần số sóng như âm nhạc đó, tần số này là lớp bảo vệ, cản lại sự tác động của sóng radar lên cơ thể họ. Và chính vì vậy, khi sản xuất ra cái radar này, nhóm bọn quản lý của Pam cũng được trang bị một thiết bị phát ra tần số âm nhạc để cản lại sóng radar này. Khi loại radar này đi vào hoạt động, nó tự động phát ra những tần số, và thu hút những con người thích tự do, không muốn bị kiểm soát. Và cơ thể họ bắt những sóng này. Đầu họ bắt đầu bị tác động, tạo ra những kiểu radar khác nhau trong cơ thể họ. Radar này được hoạt động mạnh ở trên cạn và cơ thể sống. Tuy điều hành nhóm người robot, nhưng những nhân vật trùm sò và điều hành thành phố đều là những cơ thể bằng da bằng thịt.

Photo by david-clode-477772-unsplash

Photo by david-clode-477772-unsplash

Tuổi thơ của Pam

Quay về tuổi thơ của Pam, cậu được sinh ra từ những bố mẹ bằng da bằng thịt như bình thường. Họ phục tùng và tin tưởng vào một ông lão. Họ coi ông vị thần, một đấng sáng thế. Ông lão này râu và tóc dài và trắng, mặc áo choàng dài, tay luôn cầm một cái gậy. Khi mỗi đứa trẻ được sinh ra, theo sứ mệnh, nó được dẫn tới gặp ông ấy. Và Pam không phải là một ngoại lệ. Cậu được đưa tới một cái kim tự tháp, đỉnh tháp chiếu xuống đáy một cột sáng. Cậu thấy ông lão đang giang  một tay ra ngang vai, tay kia và đầu hướng lên trời. Sau đó có một cột sáng từ trên đỉnh tháp chiếu xuống, qua người ông và đi vào lòng đất. Ông này không cần ăn uống gì, cứ nhận năng lượng trời đất để tồn tại. Tuy ở trong kim tự tháp nhưng mọi diễn biến, tồn tại của thành phố này ông đều biết. Ông lão bắt đầu dạy dỗ Pam, chỉ cậu cách tập trung và nhận năng lượng. Và từ đó cậu cũng tồn tại nhờ hấp thụ năng lượng này mà không cần phải ăn uống gì. Và phần năng lượng này cũng chính là thứ đi vào cơ thể của người dân trong thành phố. Đó cũng là lý do họ không cần ăn uống, mà được tồn tại qua việc hấp thụ năng lượng qua các thiết bị máy móc do Pam và nhóm người đã cải tiến.

Pam được lớn lên và nuôi dưỡng theo hấp thụ năng lượng qua cột năng lượng trong kim tự tháp đó. Và rất ít người trong cộng đồng của cậu sống theo cách này, đó giống như mật truyền của gia tộc. Pam tìm hiểu về khoa học kỹ thuật, cậu rất thích tạo ra những cái thiết bị mới, và không biết từ khi nào, lớn lên cậu trở thành trùm sò của cả thành phố luôn.

Khi còn nhỏ, vô tình trong một lần nghịch ngợm, cậu chui xuống lòng đất và phát hiện ra mình có khả năng hô hấp qua da, giống như các loại ếch, cá, giun. Cậu cứ ở dưới lòng đất đó mà không thấy hề hấn gì, không cần phải nạp năng lượng qua kim tự tháp, cậu vẫn có thể sống sót ở dưới đó nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày. Cậu bắt đầu chui vào những cái hố đất được bịt kín và khi tỉnh dậy, cậu cào đất ra, chui lên mặt đất khỏi mặt đất và cảm thấy giấc ngủ ấy đã quá, thật là khỏe khoắn.

Đi đến thời điểm cậu đã trưởng thành, giờ là chủ của thành phố. Một ngày, Pam đi lên đỉnh của kim tự tháp – tòa nhà cao vút trong thành phố. Cậu thấy bao trùm thành phố là một màu xám xịt, hấy thành phố trở nên xám xịt, và âm thanh trong không trung vang vọng. Là giọng nói của một người phụ nữ, sâu thẳm, vang vọng. Giọng nói thông báo rằng thành phố sắp diệt vong và nước sẽ dâng lên và nhấn chìm trong biển nước. Cậu quay vào trong tòa nhà kim tự tháp, gặp gỡ những người khác, và bắt đầu trao đổi về việc cùng nhau nhận được thông điệp tương tự.

Pam bắt đầu học khả năng thở ở dưới nước, lặn và bơi. Với kỹ năng thở qua da, cậu vô tình phát hiện ra việc bơi ở dưới nước của mình rất thành thục. Và lúc này, nhóm người thích sống tự do, hoang dã, bị quản lý bởi những dạng sóng radar trở nên rất hữu ích. Bọn họ dạy từng nhóm người của Pam cách lặn, bơi ở dưới nước. Và kỳ lạ là  nhóm người này khí xuống nước, họ trở nên tỉnh táo, minh mẫn hơn. Họ bơi ở dưới nước linh hoạt, mềm mại như những con sứa.

Những con tàu khám phá dưới lòng đại dương nhanh chóng được triển khai và đưa vào hoạt động. Những con tàu đầu tiên do nhóm người lai robot điều khiển và dò thám. Nhưng khi xuống nước một thời gian thì bọn họ nó lăn quay đơ ra chết, con tàu sau đó cũng ngừng hoạt động. Hóa ra bọn chúng đều phải phụ thuộc vào các loại năng lượng trong thành phố, khi xuống nước thì không thể duy trì khả năng sống lâu được.

Pam bắt đầu đưa nhóm người bị quản lý bởi sóng radar tới những con tàu cho những cuộc thám hiểm khác. Những người này rất thích khám phá và tìm hiểu những thứ đó, nên đi đề nghị, họ sẵn sàng ngay. Và khi bước vào con tàu này, họ rất thích thú. Chính sự yêu thích khám phá này ở trên những cơ thể sống, nó là những tần số tác động  tới con tàu, giúp cho con tàu này hoạt động được ở dưới nước.

Khi nhóm này đi sâu dưới đại dưới, có người chết mất xác vì không đủ năng lượng để duy trì sự sống của bản thân và của cả con tàu. Có nhiều người khác tìm thấy những vùng đất ở sâu qua lòng đại dương, lòng đất. Khi phát hiện ra vùng đất mới, họ phát ra những tín hiệu và được lưu lại, như cách hoạt động của định vị và chỉ dẫn đường trên Map.

Pam bắt đầu triển khai việc di dời dân cư vào đại dương, một số khác lại chọn cách bay lên trên bằng cách thiết bị bay vốn có. Nhóm của Pam đi tới được những vùng đất ở phía dưới qua đại dương,  họ phân bố ở nhiều chỗ khác nhau dưới lòng trái đất. Những người rời đi, chủ yếu là những người bằng da bằng thịt, nhóm người robot hầu như bị nhấn chìm sau trận Đại Hồng Thủy, hoặc không đủ năng lượng duy trì sự sống khi thoát được trận lũ.

Quay về cuộc sống thời kỳ nguyên thủy

Trên mảnh đất dưới lòng đất, toàn bộ thiết bị nhóm Pam  mang theo đều không thể hoạt động được, con tàu vượt qua đáy đại dương cũng không thể hoạt động. Nhóm người bắt đầu cuộc sống sinh tồn, khác hẳn trên Atlantis. Thời kỳ đầu Pam dẫn mọi người đi kiếm những cái hang, lỗ để ở. Nhưng một thời gian sau, một số người  bị kiệt sức dần và chết. Lúc này sự sinh tồn trong những người còn lại trỗi dậy. Họ bắt đầu ăn thịt những người đã chết. Họ bắt đầu triển khai cuộc sống của người nguyên thủy, kiếm lá khô, cành cây khô, để lợp mái. Những ngôi nhà với mái hình tam giác được dựng lên.

Người Neanderthal

Image source from pixabay

Một thời gian thì số người trong nhóm giảm đi, và người còn sống vẫn ăn thịt những người đã chết. Họ nhận thấy nếu tiếp tục như vậy thì cuối cùng toàn bộ rồi cũng sẽ chết, sẽ không còn ai sống sót nữa, không thể duy trì nòi giống được. Họ phát hiện ra những con thú là mối đe dọa và phải chuyển sang săn bắn, tiêu diệt chúng để ăn thịt. Họ bắt tay vào việc tạo những công cụ bằng đá, cây để đi săn bắn, và chống trả lại các loại thú. Trong mỗi cuộc săn bắn, ai cũng thấy hừng hực khí thế, một kiểu kích hoạt luân xa 1 và 3, rực lửa.

Một thời gian sau đó, loài thú cũng giảm dần, bộ lạc sống trở nên bầy đàn hơn, và bắt đầu trỗi lên cảm xúc yêu thương với mấy con thú. Trong đám thú, có những con vật rất hiền lành, và thích sống cạnh con người. Chúng ăn những loại quả dại và lá trên rừng. Đôi khi chúng còn mang đến cho nhóm người ăn. Bọn họ ăn và thấy khá lạ lẫm, ngon lành. Và thế là quay sang một loại thức ăn mới từ hái lượm, rau quả.

Pam thỉnh thoảng bơi vào đại dương, ngụp lặn dưới đó, qua các tầng nước, lốc xoáy. Cậu trở lại thành phố Atlantis để tìm kiếm người còn sống sót. Vẫn một vùng ngập chìm trong nước, thỉnh thoảng có những hòn đảo nhỏ nhô lên. Và cậu nhận ra giờ mình đã có thể bơi dưới nước như một con sứa.

Cậu tìm tìm thấy những người còn sống sót, họ cũng chẳng còn gì, và sống bọn thổ dân như nhóm của Pam. Pam nói chuyện với họ, bằng thứ ngôn ngữ quái quỷ gì đó mà chỉ có cậu và họ mới hiểu. Họ trả lời lại Pam với ý là“bọn tao sống ở đây khá yên ổn rồi, tao sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây, không đi theo mày đâu”. Pam thấy khá vui vì điều này, một cộng đồng mới rồi sẽ được tái thiết lập ở vùng đất đã tan hoang này. Cậu bơi trở về bộ lạc, ngoảnh lại phía sau, cậu thấy có vài người khác đang bơi theo mình, họ cũng những con sứa, họ bơi và lặn nhịp nhàng và mềm mại vô cùng. Pam mỉm cười, chào mừng họ đến với thế giới mới.

Sống trong thời kỳ nguyên thủy này, mọi người hoạt tay chân khá nhiều, bọn hoạt động đầu óc như Pam thì chỉ đạo bộ lạc xây nhà, làm dụng cụ, cảm giác hừng hực lửa trong mỗi hoạt động. Pam thấy vùng đất này thật đẹp, cậu thấy cuộc sống thật ý nghĩa. Ở đây mọi người sống theo bầy, gần gũi và đoàn kết với nhau. Trong mỗi hoạt động cộng đồng, mồ hôi đầm đìa cơ thể, cậu ngồi trên một tảng đá và nghĩ về thời kỳ huy hoàng của Atlantis.. Cảm giác lúc này thật thích, mồ hôi ra mà mát rượi, trong lòng vui hứng khởi, nhẹ nhàng, lòng bình yên và nhung nhớ về những thời kỳ huy hoàng của bản thân.

Pam giờ đã già, râu tóc bạc trắng. Cậu điều hành bộ lạc, và hàng ngày ngồi thiền thở cùng với một nhóm thổ dân khác. Lúc này cậu được người dân tôn kính vô cùng. Và cậu là người phát hiện ra cách tạo ra lửa qua nước và ánh nắng mặt trời. Đám thổ dân khi thấy cảnh tạo ra lửa sung sướng vô cùng, như một đấng sáng tạo, họ nhảy múa xung quanh Pam.

Những điều cần hỏi  để hiểu sau khi xem xong timeline

Hỏi về bài học thời kỳ này: tỉnh táo, quyết đoán và linh hoạt.

Hỏi việc cần làm: học kỹ năng thở, bơi và lặn để sinh tồn.

Xem về tương lai trái đất: Thành phố New York sầm uất, nắng nóng lên tới kịch điểm, hiệu ứng nhà kính, những tỏa nhiệt từ các thiết bị máy lạnh, điều hòa… Tất cả gây ra sự chập nổ và cháy. Sau đó một loạt các thành phố sầm uất chìm trong nắng nóng rồi cháy nổ, lửa lên rất nhiều, như bị thiêu rụi. Tiếp đó nước dâng lên như nhấn chìm, Đại Hồng Thủy một lần nữa lại xuất hiện.

Chia sẻ sau khi xem xong timeline

Trong timeline này có một đoạn chữa gỡ radar của Pam. Đó chính là những thời điểm Pam bơi trong lòng đại dương, hoạt động tay chân và lên lửa trong cơ thể khi sống cùng bộ lạc. Lúc này trong cơ thể mình (người thiền) có cảm giác mát, nóng đan xen, họng rát đau, xong lại dịu. Một cảm giác rất lạ. Khi lửa lên vùng đầu cảm thấy nóng, sau đó thì bắt đầu buồn nôn ọe, tiếp đó lại cho cảm giác mát lạnh. Khi kết thúc mình thấy tinh thần rất thoải mái, cảm giác như  “hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi thấy rất yêu đời”.

Sau khi kết thúc thiền, cơ thể mình vẫn ở trong trại thái nóng và mát với những vùng khác nhau, phía trên đầu khá nóng, nhưng bản thân mình không thấy nóng, chỉ khi sờ vào vùng da đó thì mới thấy. Ngoài ra, lúc cuối mình có ngồi đặt tay một lát thì thấy việc dùng dầu gội, dầu xả, nhuộm, ép tóc… những hóa chất này làm cho các tế bào trên đầu bị chết, vùng đầu trở nên xám xịt, tạo ra các mảng đen ở đây.